Của báu do tổ tiên để lại 2
Tuy việc cha cô bị bắt là chuyện ngoài ý muốn nhưng doạ cho ông biết cũng tốt. Tranh thủ mượn cơ hội này để nói cho ông hiểu rằng nhà mình không còn nghèo mạt nữa, không cần phải mạo hiểm chạy tới chợ đen, xem như là triệt tiêu những ý tưởng đang rục rịch trỗi dậy trong đầu ông.
Cố Nguyệt Hoài ngồi thụp xuống, chuẩn bị mở một chiếc rương ra để xem. Cố Chí Phượng ở cạnh cô, nói nhỏ: “Bé à, tổ tiên trông như thế nào vậy? Con có thấy ông cọn chưa? Ông còn trách cha không?”
“Cha, cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi. Nếu sau này cha khôi phục và chấn hưng nhà họ Cố thì ông nội làm sao có thể trách cha được nữa?” Cố Nguyệt Hoài nói.
Cố Chí Phượng thở dài nặng nề: “Nói thì dễ đấy? Bây giờ là xã hội mới rồi, chỉ đi buôn bán nhỏ cũng có thể bị xem như tội đầu cơ trục lợi, bị bắt bớ. Khôi phục kiểu gì đây? Sợ rằng cả đời này cũng chẳng có cơ hội đó.”
Nhắc tới điều này, Cố Chí Phượng cũng có chút nhụt chí.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cha, không nói gì.
Có lẽ hiện tại không phải một thời đại tốt, nhưng qua mười năm nữa, nông nghiệp sẽ phát triển và tiến vào thời kì vàng, kinh tế cả nước bắt đầu cất cánh, người người ở mọi nơi đi buôn bán. Tuyệt đại đa số mọi người sẽ nắm bắt được cơ hội, trở thành nhóm người giàu có đầu tiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một cơ hội.
Cơ mà chuyện này hãy nói sau đi, tạm thời không đề cập đến nữa.
Thấy Cố Chí Phượng có phần nhụt chí, Cố Nguyệt Hoài không nhịn được mà nói: “Cha, cha không tò mò xem tổ tiên để lại những gì à?”
Cố Chí Phượng nhướn mày, uể oải nói: “Có thứ gì mà cha cọn chưa từng thấy sao?”
“Thế ạ?” Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn ông.
Cô lau bùn dính trên chiếc rương, nhẹ nhàng kéo ổ khoá đầy rỉ sét.
Cố Chí Phượng nói là nói vậy thôi. Khi nghe thấy tiếng mở khoá, ông vẫn tò mò xán lại xem.
Chiếc rương được mở ra, bên trong chứa đủ loại đồ sứ có kiểu dáng rất đặc biệt. Chiếc hũ kèm nắp lá sen có màu sắc rất đẹp, bình hoa mai với chiếc nắp dát vàng lộng lẫy, lọ thuốc hít với kỹ thuật sử dụng bút mực tinh xảo,…
Trong rương này có tổng công mười món đồ sứ to nhỏ khác nhau, đáng tiếc là chúng đã bị hư hỏng vì quá trình ô-xi hóa.
“Shh… Đây đều là đồ cổ!” Cố Chí Phượng kinh ngạc thốt lên. Cố Chí Phượng nhoài người xem xét thứ ở trong rương, vẻ mặt đang khá thả nhiên bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Bây giờ ông mới biết vật quý do tổ tiên để lại không phải là thứ tầm thường.
Kiếp trước Cố Nguyệt Hoài đã từng nhìn thấy những thứ này, vậy nên cô không kinh ngạc lắm.
Sau đó, cô mở chiếc rương sơn mài thứ hai. Bên trong là những chiếc hộp đựng đồ trang sức được xếp ngay ngắn, có lớn có nhỏ, có ngắn có dài, ở trên còn vẽ những bức tranh rất tinh xảo.
Cố Nguyệt Hoài mở một chiếc hộp dài, trong đó là một đôi vòng ngọc thạch tròn dẹp có màu xanh ngọc lục bảo hết sức đẹp mắt, chất ngọc tuyệt đẹp, độ trong suốt rất cao. Xét riêng về giá trị cũng đủ để coi nó là đồ gia truyền.
Cố Chí Phượng khẽ hít sâu một hơi: “Lúc nhỏ, cha từng thấy bà nội con đeo một đôi vòng tay, chất của chúng rất trong. Ông con đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được chúng cho bà con, bà con cũng rất thích chúng. Tiếc là sau này bà phải bán nó để trả nợ cờ bạc cho cha…”
Nói đến đây, giọng của Cố Chí Phượng tràn đầy nỗi ân hận xót xa.
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, tiếp tục mở chiếc rương thứ ba.
Nếu đồ được cất trong hai rương trước chỉ là vật gia truyền không thể bán đi thì đồ được cất trong chiếc thứ ba chính là thứ có thể quy ra tiền.
Bên trong chiếc rương thứ ba là những từng xấp đồng bạc trắng được gói kĩ bằng giấy báo, ngoài ra còn có những chồng vàng thỏi bạc thỏi được xếp ngăn ngắn.
Đồng bạc trắng là đồng tiền được lưu thông trong thời dân quốc, nó còn được gọi là đồng đại dương.
Sau khi thực hiện chính sách tiền tệ mới, nhà nước cũng bắt đầu ra tay thu hồi đồng đại dương và tiêu huỷ chúng, dù vậy vẫn để sót một chút. Cho đến hiện nay, ở một số vùng nông thôn xa xôi vẫn còn sử dụng đồng “Viên đầu to” để giao dịch với nhau.
Từng thỏi vàng được xếp chồng chất lên nhau, thậm chí còn có chút chói mắt.
Cố Chí Phượng nín thở, kinh ngạc nhìn rương gỗ sơn mài trước mặt, sau đó lại nhìn sang cô con gái vẫn đang tỏ ra hết sức bình tĩnh của mình. Ông bỗng cảm thấy người cha già của mình sao mà lạ lẫm thế.