Cô cũng rất tò mò 1
Lý Siêu Anh nghe Vương Phúc nói, nước mắt tuôn rơi, không biết là bởi vì cảm động khi có người lên tiếng cho mình, hay là vì cảm thấy xót xa cho số phận của mình sau này, cô ta thì thào lẩm bẩm: “Rõ ràng là gã ép buộc tôi...”
Cô ta mãi mãi không thể quên được cái đêm ở bụi cỏ lau, Lưu Nhị Nhĩ vừa dơ bẩn lại ghê tởm này đã làm gì với cô ta.
Nhưng cô ta lại cảm kích gã, nếu như không phải gã hỗ trợ làm chứng, cô ta cũng không thể nào được gả cho Trần Nguyệt Thăng như ý muốn, trải qua cuộc sống người người hâm mộ. Nhưng chung quy trộm vẫn là trộm, lúc này mới qua chưa được bao lâu mà đã tan thành mây khói.
Tóc tai Lý Siêu Anh bù xù, vừa khóc vừa cười, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn mang theo vết máu, tựa như một người điên.
“Được rồi, đều giải tán đi, giải tán.” Vương Phúc xua tay về phía mọi người, gọi Vương Bồi Sinh lại, chuẩn bị dắt bò về chỗ chăn nuôi. Lưu Nhị Nhĩ không đáng tin cậy, đương nhiên cũng không thể tiếp tục để bò ở chỗ này.
Trước khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi chuồng bò, ngoái đầu nhìn thoáng qua Lý Siêu Anh và Lôi Đại Hoa, bỗng nhiên đôi mắt cong cong, nở nụ cười.
Trần Nhân đứng ở bên cạnh, lúc ngẩng đầu thì thấy được nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài, rạng rỡ là thế, xinh đẹp là thế, nhưng nhìn thấy lại khiến cô ta rợn cả tóc gáy. Chỉ cảm thấy một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân, cô ta đột nhiên hiểu ra.
Nhà cô ta đi đến bước đường như hiện tại, có lẽ không thể thiếu thủ đoạn của Cố Nguyệt Hoài, là cô đang trả thù!
Thay đổi cụ thể là khi nào chứ?
Trần Nhân cẩn thận suy nghĩ, ký ức trở lại buổi chiều cô ta đẩy ngã Cố Nguyệt Hoài, trên đầu Cố Nguyệt Hoài chảy máu, đảo mắt đã lừa bịp tống tiền cô ta mười đồng, ngay cả thanh danh của cô ta cũng bị hỏng.
Nghĩ đến chuyện cũ, lại ngẫm lại nụ cười lúc này của Cố Nguyệt Hoài, cả người Trần Nhân rét run, nhưng việc này sẽ có người tin sao?
Không, không ai tin Cố Nguyệt Hoài cố ý trả thù vì lời từ chối của Trần Nguyệt Thăng, do đó mới có thể hại nhà cô ta đến nước này.
Dường như từng chuyện từng chuyện đều có dấu vết của Cố Nguyệt Hoài, nhưng cô chưa từng tự mình ra tay, việc châm ngòi ly gián, mượn đao giết người, đã đủ khiến bọn họ không chịu nổi, mà bọn họ lại không hề có năng lực phản kích!
Ánh mắt Trần Nhân nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy ma, cơn ớn lạnh theo máu chảy vào trong xương tủy.
Cố Nguyệt Hoài nhận ra ánh mắt kinh hãi của cô ta, nụ cười bên môi càng sâu, mới vậy đã sợ rồi?
Chuyện của Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ cũng chỉ là khởi đầu cho sự suy tàn của nhà họ Trần mà thôi, cô chờ cảnh tượng Trần Nguyệt Thăng, Trần Khang, thậm chí Lôi Đại Chùy bị ngồi tù. Phân xưởng kiểu gia đình này, không biết đã tham ô bao nhiêu tiền của đại đội, cô cũng rất tò mò.
*
Lúc Cố Nguyệt Hoài trở về, Yến Thiếu Ly đang lo lắng đi qua đi lại trong sân.
Cô ấy vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đã lon ton chạy lại nghênh đón, nắm lấy cánh tay của cô lo lắng nói: “Không có việc gì chứ? Sao chị đi lâu vậy? Em nghe nói tình hình ầm ĩ rất lớn, xảy ra chuyện gì thế? Không có liên quan đến điểm thanh niên trí thức chứ?”
Yến Thiếu Ly thật sự sợ đám Uông Tử Yên vừa mới yên ổn đã lại xảy ra chuyện, vậy thì đúng là quá tàn khốc.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là chuyện bỏ cái đẻ con ở trong đội, đã giải quyết xong rồi, trở về ngủ đi.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly sửng sốt, có chút tò mò hỏi: “Bò cái đẻ con?”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài co rút, đưa tay chọc chọc trán Yến Thiếu Ly, tức giận nói: “Trở về ngủ đi.”
Hai người trở về phòng, Cố Nguyệt Hoài đẩy Yến Thiếu Ly về phòng trong, cũng không tắt đèn dầu, tự mình trở về phòng mình, còn không biết khi nào thì Cố Đình Hoài trở về. Cô chừa cửa lại cho anh ấy, vừa vặn cô cũng vào không gian Tu Di để xem bò con.
Cố Nguyệt Hoài khóa chặt cửa lại, rồi đi vào không gian Tu Di.