Y tá đáng thương 1
Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Nguyệt Hoài, bên trong đôi mắt hẹp dài đột nhiên hiện lên ý cười.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay người lên tầng.
Cố Nguyệt Hoài ôm đồ ra cửa, chuẩn bị ngăn một chiếc xe bò để đi nhờ xe một chuyến, nếu không ôm những vật này trở về quá mệt mỏi, thời gian không đợi người, bây giờ cô còn rất nhiều việc cần phải làm.
Ngày mai Yến Thiếu Ương xuất viện, ngày kia hoặc là ba ngày sau Yến Thiếu Ngu cũng sẽ rời đi.
"Khoan đã! Đồng chí, cô chờ một chút!"
Một giọng nữ hơi vội vàng vang lên từ phía sau cô, Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại, rồi quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.
Một thân y tá mặc đồng phục trắng noãn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, cô là nữ y tá vừa thoát khỏi vòng vây của ma quỷ, trên tay cầm một chiếc túi giấy màu nâu vội vã đuổi theo, lúc đến gần còn thở hổn hển từng hơi.
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Cô đồng ý giúp đỡ không phải bởi vì cô là người tốt nên mềm lòng, mà có bốn nguyên nhân.
Một là cô không quen nhìn hành vi phóng đãng ương ngạnh bá đạo của Hoàng Thịnh, hai là bởi vì lần này anh ta nằm viện là do cô.
Nguyên nhân thứ ba có hơi phức tạp, có lẽ do trùng sinh một lần, nên cô nóng lòng thay đổi những chuyện từng xảy ra ở đời trước, sửa đổi số mệnh sẽ khiến cho cô an tâm, để cô cảm thấy mọi chuyện đều có thể thay đổi, như thế là đủ.
Mà nguyên nhân thứ tư thì là bởi vì cô bắt đầu tin rằng "Trời xanh có mắt", "Thiện ác cuối cùng cũng có báo". Đời trước, nữ y tá trước mắt cô chết vì tự sát, mà cô nhúng tay vào cũng có thể thay đổi vận mệnh cố định của cô ấy.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cô có thể trùng sinh trở về báo thù, là đã được ông trời phúc báo.
Thực chất bên trong cô không phải là người tốt, thậm chí bởi vì những gì bản thân gặp phải mà thống hận thế gian, nhưng bởi vì phần phúc báo này, cô đồng ý làm người tốt, từ đó góp nhặt càng nhiều phúc duyên để bảo vệ những người thân yêu của mình.
Đôi môi của cô y tá hơi run rẩy, hơi chần chờ đưa túi giấy màu nâu trong tay ra.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, cô không nhận, chỉ thản nhiên nói: "Không cần đâu, sau này bảo vệ mình thật tốt, đồ mà người khác đưa thì đừng uống, gặp phải nguy hiểm thì phải kêu lớn lên, tốt nhất là khi tan tầm về nhà cũng phải đi cùng người khác."
Dù sao cô cũng thể để mắt đến Hoàng Thịnh từng giây từng phút, cho nên tất cả còn phải dựa vào chính bản thân cô ấy.
Cố Nguyệt Hoài căn dặn xong thì chuẩn bị đi, nhưng lại bị y tá kéo tay lại.
Cô ấy cắn môi, cố chấp túi giấy màu nâu vào trong ngực cô: "Cám ơn cô, tôi là Bạch Mân."
Cô ấy vội vàng giới thiệu mình, sau đó không đợi Cố Nguyệt Hoài nói gì đã xoay người chạy về bệnh viện.
Cố Nguyệt Hoài nhìn túi giấy màu nâu trong tay, chớp chớp mắt, lắc đầu rồi vẫy một chiếc xe bò lại.
Sau một phen trò chuyện, hoá ra là chủ nhiệm của đại đội Phàn Căn ngay cạnh đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, thấy một cô gái nhỏ như Nguyệt Hoài lại mang theo nhiều đồ như vậy nên cũng không lấy tiền, nói là dù sao cũng thuận đường.
Bánh xe lăn khỏi huyện Thanh An.
Cố Nguyệt Hoài ngồi trên xe bò, nhìn con đường vẫn còn hơi lầy lội thì than nhẹ một tiếng. Sau đó cô mở túi giấy nâu ra, bên trong là bánh ngọt thơm nức mũi, bánh tròn rắc hạt mè trắng, đây là một loại món ăn vặt rất nổi danh, ngọt mà không ngán.
"Bạch Mân..." Cố Nguyệt Hoài khẽ lẩm bẩm tên cô y tá, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Lúc này, người đàn ông trung niên vốn đang tập trung đánh xe bỗng quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, giọng điệu có chút tò mò nói: "Bạch Mân? Là Bạch Mân nào? Có phải cái cô làm y tá trong bệnh viện huyện không?"
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Chú biết Bạch Mân à?"