Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 558 - Chương 558 - "Buổi Họp Chợ" Trên Núi 2

Chương 558 - "Buổi họp chợ" trên núi 2
Chương 558 - "Buổi họp chợ" trên núi 2

"Buổi họp chợ" trên núi 2

Nhưng lời nói của Cố Nguyệt Hoài lại khiến gã sợ vỡ mật, bị chụp một cái mũ lớn như vậy, nếu thật sự có người muốn điều tra kỹ càng, chỉ sợ là bố vợ Chu Phong của gã cũng không gánh nổi. Hay cho một Cố Nguyệt Hoài, khiến gã sợ muốn chết!

Nếu như Thôi Hoà Kiệt sợ hãi, vậy thì Vương Phúc và Vương Bồi Sinh lại vô cùng sảng khoái.

Hai người vừa mới bị Thôi Hoà Kiệt chỉ mũi áp bức, suýt chút nữa đã không chịu được, chấp nhận cầu toàn đồng ý bỏ vốn cho xong chuyện. Nhưng nếu như vậy thì khoản thu sẽ không đủ chi, trong trời đông giá rét lại thiếu lương thực này, cuộc sống của đại đội bọn họ sẽ càng thêm gian nan.

Bây giờ thấy Nguyệt Hoài nói một phen khiếnThôi Hoà Kiệt bỗng nhiên biến sắc, tự nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi.

Cuối cùng Thôi Hoà Kiệt cũng không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc Cố Nguyệt Hoài một cái rồi xoay người rời khỏi chỗ chăn nuôi.

Gã biết cái miệng của Cố Nguyệt Hoài uy lực đến mức nào, gã cũng không nghĩ rằng mình sẽ thật sự khiêu khích cô. Nếu không khi thời cơ đến, một cái mũ lớn sẽ bị chụp xuống, đừng nói là gã, cho dù đám Tống Kim An, Hoàng Thịnh cũng không chịu nổi.

Trong những năm này, uy lực của dư luận cực kỳ đáng sợ, nó có thể giết người, cũng có thể khiến người ta có được hào quang rực rỡ.

Ví dụ như lúc này Cố Nguyệt Hoài đạt được vinh dự làm xã viên ưu tú, chỉ cần một truyền mười, mười truyền trăm, thì chưa đến hai ngày, chuyện đại đội sản xuất Đạo Lao Tử có một nữ đồng chí ưu tú sẽ lan truyền ra ngoài.

Mặc dù đây chỉ là một hư danh, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại có thể bằng hư danh này đạt được rất nhiều lợi ích thực tế.

Thôi Hoà Kiệt vừa rời đi, bầu không khí trong văn phòng lập tức dịu đi.

"Tiểu Cố à, cháu lại giúp đại đội một chuyện lớn rồi, cháu nói xem, chúng tôi phải cảm ơn cháu như thế nào mới tốt đây."

Ánh mắt Vương Phúc có chút phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài, ông ta vốn không tin số mệnh, nhưng hôm nay cũng không thể không tin. Cố Nguyệt Hoài thật sự là ngôi sao may mắn của đại đội bọn họ, mỗi lần chỉ cần có cô ở đó thì dường như tất cả phiền phức đều có thể được giải quyết dễ dàng.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Bí thư chi bộ khách sáo với cháu làm gì? Cháu cũng là một thành viên trong đại đội của chúng ta mà.”

Nói đến đây, chuyện này vẫn là phiền phức do cô mà có, cũng may hiện tại đã thuận lợi giải quyết, nếu không cô thật sự có chút xấu hổ. Đương nhiên, cô không cần nói ra những lời này, sẽ vô duyên vô cớ khiến cho bí thư chi bộ ngột ngạt phải không?

Về phần Thôi Hoà Kiệt có thể cùng mấy người Tống Kim An rời đi hay không, vậy thì càng là lời nói vô căn cứ.

Chỉ đạo viên đã ký tên đóng dấu, bọn họ muốn rời khỏi đây thì cần đưa ra một lý do chính đáng. Nhưng ngay cả khi bọn họ thực sự muốn rời đi thì cũng không có ai ngăn cản bọn họ cả, một đám"Tổ tông sống" như thế, ai muốn hầu hạ thì hầu hạ đi.

Vương Phúc đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy bằng khen, đưa cho Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu có chút kiêu ngạo vì cô: "Ầy, Tiểu Cố à, cái này cho cháu, giữ cho tốt đấy. Hay là chúng ta tổ chức một đại hội xã viên để khen ngợi cháu nhỉ?"

Cố Nguyệt Hoài nhận giấy khen, trên đó viết tên của cô, cùng dòng chữ xã viên ưu tú, còn có con dấu của công xã nữa. Tuy nói giấy khen không đáng tiền, nhưng ở trong niên đại này, thì đó chính là vinh dự khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Nhưng vì một tờ giấy khen này mà mở đại hội khen ngợi?

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, vội nói: "Không cần đâu bí thư chi bộ, cũng không phải cái gì chuyện quan trọng, không cần chiếm dụng tài nguyên của đại đội. Mọi người vẫn chờ đại đội phân phối lương thực đấy. Sắp đến tết rồi, bí thư chi bộ vẫn nên làm chuyện quan trọng trước đi."

Nghe cô nói vậy, Vương Phúc thở dài, gật đầu nói: "Cháu nói cũng đúng, là chú cân nhắc không chu toàn."

Thấy ông ta bỏ suy nghĩ mở đại hội khen ngợi, Cố Nguyệt Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không muốn danh tiếng kia đâu.

Lúc gần đi, Cố Nguyệt Hoài lại nói: "Bí thư chi bộ, chuyện thanh niên trí thức chú cứ cắn chặt răng không hé miệng, để bọn họ ở đến nhà xã viên ở là được. Thế lực nhà bọn họ có lớn đến đâu cũng ngoài tầm tay với, nơi này chính là địa bàn của đại đội sản xuất Đạo Lao Tử chúng ta."

Nghe lời nói hơi trẻ con này, Vương Phúc cùng Vương Bồi Sinh đều bị cô chọc cho bật cười.

Cố Nguyệt Hoài cũng cười, lúc rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô lại nhận được một tin tức tốt, trên núi sắp có một buổi họp chợ lớn!

Bình Luận (0)
Comment