Mọi người tề tụ, ăn lẩu 2
Cố Đình Hoài thấy vậy, cũng không khách sáo nữa, đổ củ sắn vào giỏ rồi đưa cho Yến Thiếu Ngu.
Hai người, một người chuyển, một người xếp đồ, phối hợp rất ăn ý, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ rau củ trong sân đã được đưa vào hầm, chưa kể số lượng khá lớn, củ sắn trên núi đã giảm bớt không ít áp lực cho các xã viên.
Cố Nguyệt Hoài vào nhà, nhìn thấy Cố Chí Phượng đang bưng đĩa óc chó ngồi trên giường đất, vốn ông ấy đang thò đầu nhìn ra ngoài, nhưng vừa nghe thấy tiếng động, lập tức ngồi ngay ngắn lại, giả bộ bình tĩnh nói: "Bé về rồi đấy à."
"Cha, cha giả bộ cái gì?" Cố Nguyệt Hoài có chút buồn cười, chẳng muốn giữ mặt mũi cho ông ấy.
Nghe vậy, Cố Chí Phượng đỏ mặt, phùng mang trợn mắt nói: “Giả bộ cái gì! Cha đang...đang quan tâm chuyện lương thực thôi. Không biết đại đội phát bao nhiêu, anh trai con cũng không nói với cha!"
"Ồ ~" Cố Nguyệt Hoài kéo dài giọng, rõ ràng không tin.
Mí mắt Cố Chí Phượng giật giật, không để ý tới Cố Nguyệt Hoài nữa, nằm xuống ngủ trưa.
Cố Nguyệt Hoài cầm chăn mới từ trong nhà ra, nói: "Cha, trưa nay chúng ta ăn lẩu nhé?"
Hôm nay là ngày đông đủ nhất kể từ khi cô sống lại, ngoài trời giá rét, ăn lẩu là lựa chọn tốt nhất để làm ấm người và dạ dày.
Cố Chí Phượng ậm ờ nói: "Sao cũng được."
Cố Nguyệt Hoài cười lắc đầu, ôm chăn đi vào buồng trong, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ hé mở, có chút ánh nắng lọt vào, rơi trên chiếc giường đất, Yến Thiếu Ương và Cố Tích Hoài đang đọc sách, còn Yến Thiếu Đường thì ngủ rồi.
Nghe thấy động tĩnh, Yến Thiếu Ương ngẩng đầu nhìn, thấy là Cố Nguyệt Hoài, vội vàng nói: "Chị Nguyệt Hoài."
Ánh mắt Cố Tích Hoài phức tạp, giống như chịu không nổi nữa nói: "Thiếu Ương, cậu có khí phách một chút được không? Con bé còn nhỏ hơn chúng ta mấy tuổi, cậu một tiếng chị Nguyệt Hoài hai tiếng chị Nguyệt Hoài, vai vế đi đâu hết rồi?"
Yến Thiếu Ương vờ như không nghe thấy, cười hỏi: “Chị Nguyệt Hoài, chị cầm gì đó?”
Cố Nguyệt Hoài cười, tiện tay trải chăn nệm ra: "Tôi may bộ chăn nệm mới cho cậu và anh cậu, mấy ngày này hai người ở trong này đi, Thiếu Ly và Thiếu Đường ở cùng một phòng với tôi."
Yến Thiếu Ương có chút ngượng ngùng nói: "Làm phiền chị Nguyệt Hoài rồi."
Cố Tích Hoài ở một bên nhìn, im lặng lắc đầu.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Cố Nguyệt Hoài nói: "Đúng rồi, Thiếu Ương, buổi trưa chúng ta nấu lẩu nhé? Anh ba, anh thì đừng ăn, em thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, chắc là nóng trong người rồi, ăn một bát mì nước trong là được."
Nghe vậy, da mặt Cố Tích Hoài giật giật, còn chưa kịp tranh đoạt quyền lợi của mình, Cố Nguyệt Hoài đã đi ra ngoài.
Cô trở về phòng, lục lọi túi lương thực, đồ ăn có hạn, chỉ có thể làm món lẩu gà, may là có nhiều rau, rau củ trong không gian rất tươi và ngọt, cô lấy một ít cải thảo và khoai tây, cán một ít mì, cũng đủ ăn.
Cố Nguyệt Hoài là phái hành động, cô khóa trái cửa lại, đi vào trong không gian Tu Di hái ít rau, sau đó chọn hai con gà to béo.
Nhân lúc trong nhà không có nhiều người, đun nước vặt lông gà, chặt nhỏ, sau đó rửa rau củ thái nhỏ, động tác hết sức lưu loát, chuẩn bị xong, cô bắt đầu xào thịt gà, lần trước đã làm một lần, nêm không có gì rắc rối lắm.
Xào qua thịt gà xong, cô cho nước vào đun nhỏ lửa, chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan khắp nhà.
Cố Nguyệt Hoài còn lóc gà băm nhỏ, làm thành thịt viên, chờ lúc nữa có thể thả nồi lẩu cho Yến Thiếu Đường ăn.
Cô nhìn làn khói lượn lờ, cong môi cười, bên ngoài còn có tiếng xì xầm của Yến Thiếu Ly, hôm nay là một ngày tốt lành, mọi người đều ở đây, cũng luôn ở đây, thế là đủ rồi.