Quân hôn, không rời 1
Trên đường về nhà, Yến Thiếu Ngu cầm lấy hai chai rượu trong tay Cố Nguyệt Hoài, thấp giọng nói: “Em sẽ uống sao?”
Cố Nguyệt Hoài cong cong mí mắt: “Có thể thử một chút.”
Kiếp trước cô biết uống rượu, sau khi nhà gặp nạn, cô đã học được cách mỗi ngày mượn rượu để giải sầu, nếu như không phải Yến Thiếu Ngu xuất ngũ trở về giúp cô một tay, e rằng cô đã vô tri vô giác trở thành một con sâu rượu rồi bị Điền Tĩnh giết chết.
Mặc dù rượu cũng chẳng phải thứ tốt gì, thế nhưng uống một chút sẽ thấy sảng khoái hơn, phù hợp với thời tiết và không khí hôm nay.
Yến Thiếu Ngu đưa mắt nhìn cô, nghĩ đến nụ hôn đột ngột vừa rồi, đôi mắt đào hoa cũng không nhịn được cong lên.
Lúc hai người về đến nhà, nhìn thấy trong sân có một chiếc xe đạp.
“Có người đến?” Yến Thiếu Ngu đi tới trước cửa, đưa tay kéo rèm cửa.
Chân mày Cố Nguyệt Hoài nhướng lên, trong lòng thầm nghĩ, chiếc xe đạp này trông rất quen mắt.
Cô vào nhà, một luồng khí nóng phả vào mặt cô, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Vạn Thanh Lam đang không chút khách sáo ngồi bên cạnh Cố Đình Hoài, cũng không biết do bị hơi nóng xông vào mặt hay ngại ngùng mà mặt cô ấy đang đỏ ửng,
Vạn Thanh Lam có chút ngượng ngùng nói: “Chú Thúc, đột ngột đến thăm thế này có hơi bấy lịch sự, chú đừng để ý nhé.”
Cố Chí Phượng nhìn Cố Đình Hoài một cái, vui vẻ hớn hở nói: “Cháu đang nói gì thế? Cháu làm việc cùng Nguyệt Hoài, lại còn là bạn của con bé, việc đến nhà làm khách chẳng phải bình thường sao? Vừa khéo hôm nay trong nhà náo nhiệt, vô cùng thích hợp.”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diêu Mỹ Lệ ngồi bên kia của Cố Đình Hoài: “Còn đồng chí Diêu cũng đừng câu nệ nhé.”
Đúng thế, cũng không phải chỉ có một mình Vạn Thanh Lam đến thăm nhà, còn có Diêu Mỹ Lệ nữa, hai người họ cùng hẹn nhau tới nhà.
Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu cầm hai chai rượu về nhà, lúc quay đầu nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Vạn Thanh Lam có hơi sửng sốt, nháy nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài: “Khụ, Nguyệt Hoài, cô về rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài lấy ra mấy cái ly trong ngăn tủ, cười nói: “Sao hai cô lại tới đây?”
Vạn Thanh Lam không để ý lên tiếng: “Còn chẳng phải vì Bùi Dịch sao, anh ta trở về tòa soạn báo một chuyến, kể chuyện về đại đôi của mọi người, hơn nữa chẳng phải mấy ngày trước cô có chuyện sao? Tôi thấy không yên tâm, lại ngại đến một mình, thế nên đã rủ Mỹ Lệ đi cùng.”
Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, giơ ly trong tay, nói: “Ừ, không có chuyện gì đâu, cùng uống một chút chứ?
“Được!” Vạn Thanh Lam vui vẻ, trái lại cũng không thấy khó chịu.
Mấy người họ vây quanh chiếc bàn nhỏ, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Vạn Thanh Lam ăn thịt gà, hỏi: “Nguyệt Hoài, khi nào cô trở về đơn vị thế? Mấy thanh niên trí thức cũng đã rời khỏi điểm thanh niên xã rồi, cô và Bùi Dịch cũng không cần phải ngày ngày ở lại điểm thanh niên như thế nữa, không phải có thể quay về đi làm sao?”
“Đại khái là thế, nhưng tôi xin nghỉ phép hai ngày, sau khi nghỉ phép xong tôi sẽ trở về đơn vị.” Cố Nguyệt Hoài rót cho mỗi người một ly rượu, chỉ chừa lại hai người bị thương là Cố Chí Phượng và Yến Thiếu Ngu, cùng với cô nhóc Yến Thiếu Đường, còn những người khác đều có cả.
“Ừ, vậy được rồi! Tôi chờ cô trở về làm nhóm trưởng của tổ chúng ta.” Vạn Thanh Lam nháy mắt với cô, nói.
“Mượn lời chúc lành của cô.” Cố Nguyệt Hoài đưa ly rượu tới cụng ly với hai người họ, sau đó uống cạn một hơi.
Rượu trong suốt như pha lê, nhẹ nhàng khoan khoán, khi uống vào có cảm giác mềm mại trong khoang miệng, thoang thoảng hương cam, mùi vị vô cùng êm dịu.
Yếu Thiếu Ngu ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đưa mắt nhìn cô một cái.
Cô uống một ngụm rượu, vẻ mặt không đổi sắc, hai mắt phát sáng, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lại trở nên đỏ ửng, khoé môi dính một chút rượu, trông càng xinh đẹp hơn.