Kêu gọi nuôi lợn 2
Nói thật, chuyện kêu gọi nuôi heo là một chuyện tốt, cũng để cho xã viên có hy vọng ngoài việc trồng ruộng sinh lương thực.
Một phần là vì việc nuôi lợn có thể gia tăng thu nhập, một phần là giống như quốc gia đã nói, có thể tặng lượng phân bón.
Cuộc sống ở vùng nông thôn không giàu có, một năm chỉ cần giết hai con lợn là có thể giải quyết được rất nhiều khó khăn rồi.
Thế nhưng sang năm cũng là một năm không may mắn, lúc lúa mì được mùa lại gặp phải nạn châu chấu, ngay cả người cũng ăn không đủ no, huống chi là heo. Dẫn đến năm đầu tiên kêu gọi nuôi heo thất bại, heo đực nhưng lại không tới mộ trăm cân, từng con chỉ có da bọc xương.
Cả người Cố Chí Phượng chấn động một cái, trên mặt cũng khó nén được vẻ vui mừng: “Thật sao? Quốc gia cho phép xã viên nuôi heo sao?”
Cố Đình Hoài gật đầu chắc nịch, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Trên đó nói, không cần biết nuôi bao nhiêu, thế nhưng hằng năm đều phải bán một con lợn cho quốc gia, với cân nặng của một con lợn có thể bán được mấy chục đồng thậm chí là hơn một trăm đồng. Còn có thể nhận được một trăm ký ngũ cốc thức ăn chăn nuôi xem như phần thưởng, điều này đối với mỗi xã viên mà nói có thể là thu nhập khủng. Cha, chúng ta được mua hai con lợn về nuôi.”
Đúng thế, đối với một xã viên chỉ nhận được bốn, năm đồng tiền công một ngày mà nói, đây là một khoản tiền lớn.
Tâm trạng Cố Nguyệt Hoài có chút phức tạp, tiếng nói nhẹ bẫng: “Năm năm thiếu lương thực, người còn ăn không đủ no, sao mà nuôi heo được?”
Cô thì không sao, thậm chí đối với cô mà nói yêu cầu này là chuyện tốt, bởi vì cô có thể danh chính ngôn thuận mua một ít heo đực mang vào không gian tu di để nuôi. Thế nhưng đối với những xã viên khác ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử mà nói lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Đình Hoài lập tức sửng sốt, chạm mắt với Cố Chí Phượng, hai người cũng thu lại vui mừng trên mặt, đúng thế, nhà bọn họ là vì có Cố Nguyệt Hoài ở đây, cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió như thế, thế nhưng nếu như nuôi heo, thế dùng cái gì để nuôi chúng đây chứ?
Cố Đình Hoài gật đầu mộ cái, cười khổ nói: “Anh nghĩ sai rồi.”
Cố Tích Hoài vỗ vai Cố Đình Hoài một cái, lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, chờ sang năm mọi thứ sẽ tốt lên thôi, chúng ta nuôi sau cũng không muộn, tóm lại nếu có thể nuôi heo cũng xem như có một khoản thu nhập.”
“Chúng ta ăn cơm trước đi.” Cố Nguyệt Hoài nhìn hai người, cũng không đả kích tính hăng hái của bọn họ.
Yến Thiếu Ngu như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, nhưng cũng không hỏi gì.
Cả buổi tối mọi người đều im lặng, cơm nước xong xuôi, Cố Nguyệt Hoài bưng chén đũa đi ra ngoài giếng múc nước.
Cô ngồi xổm bên cạnh giếng, pha nước giếng lạnh như băng vào trong nước nóng, cúi đầu rửa bát, không khí mang theo vẻ lạnh lẽo khiến suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn, cô phải nghĩ cách để thuyết phục bí thư chi bộ, bớt trồng lúa mì vào năm nay, trồng nhiều loại khoai lang đỏ hơn.
Khoai lang đỏ có khả năng thích ứng cực kỳ mạnh, và có đặc tính ưu việt khi có thể sống sót ở những nơi đất không tốt, sản lượng còn rất cao.
Hơn nữa khoai lang đỏ sinh trưởng trong đất, có thể ngăn chặn việc châu chấu phá hoại mùa màng, cứ như thế cũng xem như có thể cứu vãn được một vài tổn thất. Thế nhưng suy cho cùng, lương thực mới là thứ mà dân chúng hướng tới, cô phải thuyết phục bí thư chi bộ tập trung trồng khoai lang đỏ thế nào đây?
Chân mày Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu lại, cũng dừng động tác trong tay lại.
Đây thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn, cô cũng không thể kể chuyện mình đã sống lại một cuộc đời mới đúng không?
Trong lúc đang suy nghĩ, một bàn tay ấm áp che trên đầu Cố Nguyệt Hoài, cố ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, anh cũng rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ quan tâm: “Sao thế? Em đang nghĩ gì vậy?”
Cố Nguyệt Hoài mím mối, nhẹ giọng nói: “Anh nói xem, nếu như sang năm mọi chuyện vẫn rất kém thì sao?”
Yếu Thiếu Ngu ngừng một lát, xoa xoa tóc cô, ngước mắt nhìn cô, giọng điệu mang theo vẻ dụ dỗ: “Không cần sợ, anh sẽ nuôi em, sẽ không để em đói bụng đâu.”
Nghe được lời tình cảm này, Cố Nguyệt Hoài có hơi kinh ngạc, đưa tay chọt chọt mí mắt anh tuấn của anh: “Còn tưởng rằng trong này đã đổi thành một người khác rồi, anh học ai đấy? Lại còn nói mấy câu như thế nữa?”
Từ trước đến giờ anh cũng không phải một người sẽ nói mấy lời dễ nghe thế này, luôn là một người làm nhiều hơn nói.