Anh cả rất có sức hút 1
Cố Nguyệt Hoài không muốn tiếp tục bàn luận đề tài này, bưng nước nóng cho Yến Thiếu Đường rửa mặt rửa chân đánh răng.
Đồng hồ sinh học của cô bé lại vang lên, nhắm mắt buồn ngủ, tắm xong Yến Thiếu Ly ôm cô bé vào phòng.
Lúc Cố Đình Hoài trở về, chỉ còn lại Cố Nguyệt Hoài ở lại cửa chờ anh ấy.
Anh ấy áy náy sờ gáy: “Bé, anh về muộn, em mau đi ngủ đi.”
Cố Nguyệt Hoài rót cho anh ấy một ly nước nóng, cũng không nói gì đả kích anh ấy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Bên ngoài trời lạnh, uống ly nước nóng cho ấm rồi ngủ, nếu không chân lạnh chắc chắn sẽ ngủ không được. Anh cả đi ngủ sớm đi nhé.”
Đây là lần đầu tiên Cố Đình Hoài thích một người, mặc dù cô không thấy khả quan, nhưng cũng sẽ không cản trở.
Đúng như lời cô nói, chuyện tình cảm như người uống nước ấm hay lạnh sẽ tự biết, đời này anh cả có người mình thích, vốn dĩ đã là một loại may mắn. Nếu như có thể tu thành chính quả, vậy là điều không thể tốt hơn. Còn nếu như không thể, vậy cũng không tính là chuyện xấu.
Cố Nguyệt Hoài co dãn thắt lưng, đang chuẩn bị vào phòng thì bị Cố Đình Hoài gọi lại.
“Bé à, anh...” Cố Đình Hoài có chút muốn nói lại thôi, do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Bé, em và đồng chí Bạch Mân có thân không? Anh, anh muốn… Khụ khụ, anh muốn theo đuổi cô ấy, em thấy anh có cơ hội không?”
Nói xong, mặt Cố Đình Hoài trở nên vừa cứng vừa đỏ, đây là lần đầu anh ấy muốn thể hiện bản thân đến vậy.
Đương nhiên nói lời này với em gái cực kỳ xấu hổ, nhưng người trong nhà cũng chỉ có cô thân thuộc với Bạch Mân nhất.
Cố Nguyệt Hoài yên lặng lắng nghe, suy tư một lúc lâu, xoay người trở về ngồi ở trên giường đất, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn.Ssắc mặt hơi nghiêm nghị của cô làm cho Cố Đình Hoài không khỏi tập trung ngừng thở, trái tim đập thình thịch, luôn có loại dự cảm không tốt.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, nghĩ đến Hoàng Thịnh, vẫn quyết định tiêm một liều dự phòng cho anh ấy, bèn nói: “Là thế này anh cả, tình huống của nhà Bạch Mân có chút phức tạp, em cũng không giấu anh nữa. Nếu sau khi anh biết mà vẫn không muốn từ bỏ thì cứ thử xem.”
Cố Đình Hoài gật đầu, yên lặng thẳng lưng, vểnh tai lên.
Cố Nguyệt Hoài nói toàn bộ về thân thế của Bạch Mân, cùng với chuyện của Hoàng Thịnh.
“Anh cả, Hoàng Thịnh là người thủ đô, trong nhà rất có bối cảnh. Cha mẹ Bạch Mân thì tham tiền, có chút lợi ích là sẽ bán con gái ngay. Hơn nữa, Bạch Mân lại hiếu thảo bất chấp, nói không chừng cô ấy sẽ nghe theo ý muốn của cha mẹ mà yêu đương với Hoàng Thịnh.”
“Em không hy vọng anh càng lún càng sâu, cũng hy vọng anh có thể được như ý nguyện. Muốn lựa chọn như thế nào, đều phụ thuộc vào anh.”
“Đương nhiên, dù anh chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.”
Cố Đình Hoài nghe xong, sắc mặt vô cùng phức tạp, trong đầu cũng trống rỗng.
Nhưng cảm xúc vốn như bèo trôi tìm không thấy bến bờ bỗng nhiên vững vàng khi nghe được lời cuối cùng của Cố Nguyệt Hoài.
Anh ấy đón lấy ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, nghiêm túc nói: “Hoàng Thịnh không phải người tốt, đồng chí Bạch Mân không nên quen anh ta. Anh sẽ cố gắng, để cô ấy và cha mẹ cô ấy có thể nhìn thấy điểm tốt của anh. Bé à, anh muốn thử một phen.”
Giọng nói của Cố Đình Hoài cũng không hèn mọn, ngược lại vô cùng kiên định.
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, không ngờ uy lực của tiếng sét ái tình lại lớn đến vậy, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi về phía núi hổ.
Ví Hoàng Thịnh như hổ, cũng không phải là vì cô sợ Hoàng Thịnh. Mà bởi vì anh cả trung hậu thành thật, nhưng gặp phải việc gấp lại dễ dàng dại dột, sẽ không suy nghĩ nhiều. Cứ như vậy cũng rất dễ khiến bản thân sa ngã.
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát: “Anh cả, em ủng hộ anh nhưng em hi vọng anh đồng ý với em một chuyện.”