Cho dù sống hay chết, tôi đều ở bên anh ấy 2
Dứt lời, bà ta lại cảm thấy mình nói quá nghiêm khắc, thở nhẹ một hơi, hạ giọng nói: "Bé, không phải mẹ đang chỉ trích con, mẹ chỉ hy vọng con nghĩ đến bản thân, nghĩ đến cha con và các anh của con nhiều hơn."
"Về chuyện quân khu thứ tám, thôi bỏ đi, sớm hay muộn gì con cũng biết."
"Ngưu Tấn là người hướng dẫn đưa nhóm thanh niên tri thức ở thủ đô xuống, chú Tần có quen biết với ông ta."
"Sở dĩ ông ta có thể nhận được việc này, bởi vì ông ta là tay sai của những người đó, ông ta truyền tin về thủ đô, những người đó biết Yến Thiếu Ngu không an phận, con cảm thấy thế nào?"
"Mặc dù cậu ta có thể bình an đến quân khu thứ tám, nhưng vậy thì sao? Chỉ là bắt đầu một bi kịch mà thôi."
Giọng Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng: "Tại sao lại nói vậy?"
Cô đoán được Yến Thiếu Ngu ở quân khu sẽ không dễ dàng, nhưng cô chưa từng tìm hiểu rốt cuộc nó khó khăn thế nào, mà nghe lời Lâm Cẩm Thư nói, dường như bà ta biết trong đó có ẩn tình, vậy nên chuyện này không phải bí mật gì?
"Yến Thú Chi từng là tư lệnh của quân khu thứ tám, nơi đó có cấp dưới của ông ta, cũng không thiếu người thù địch với ông ta."
"Con có biết sau khi ông ta bị bắt, tư lệnh đương nhiệm của quân khu thứ tám là ai không?"
Giọng Lâm Cẩm Thư có chút thương hại, không đợi Cố Nguyệt Hoài mở miệng, bà ta nói trước: "Tư lệnh đương nhiệm của quân khu thứ tám là Từ Xuyên Cốc, từng làm trợ thủ của Yến Thú Chi, theo lý thuyết Yến Thú Chi bị điều tra, ông ta cũng có thể bị liên lụy, thế nhưng ông ta có thể bình yên vô sự, thậm chí còn tiến thêm một bước nhận được vị trí này, con có biết vì sao không?"
Môi Cố Nguyệt Hoài mím chặt, cô chỉ cảm thấy máu trong người như chảy ngược lại, đầu ngón tay rét run.
Vậy nên tư lệnh hiện tại của quân khu thứ tàm là đầu sỏ hại cha mẹ Yến Thiếu Ngu đi tù? Vậy đời trước thì sao? Nếu đúng như vậy thì sao Yến Thiếu Ngu lại nắm được quyền binh?
Cố Nguyệt Hoài không biết toàn bộ chuyện này, nhưng cũng biết một chút, Yến Thiếu Ngu đến quân khu thứ tám sẽ không dễ dàng, ít nhất không thoải mái như những ngày sống ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, điều có giá trị duy nhất là anh có mục tiêu cố gắng.
Cô biết những ngày sống ở đại đội sản xuất làm ruộng, chăn trâu, không hề có tính phản kích mà nói đối với anh đau khổ thế nào.
Đối với Yến Thiếu Khu, tra tấn tinh thần còn đau đớn hơn so với nỗi đau thân thể.
"Con hãy nghe mẹ khuyên một câu, đừng tiếp tục dính dáng với cậu ta nữa."
"Mẹ nhớ em trai, em gái cậu ta cũng ở nhà con? Lần này trở về, con hãy bảo bọn họ tìm chỗ khác đi."
"Cũng đã nói rõ ràng rồi, con điều chỉnh lại cảm xúc, đi ra ngoài ăn cơm với mẹ được không?"
Lâm Cẩm Thư nhẹ giọng nói xong, bà ta duỗi tay muốn vén tóc ra sau tai giúp Cố Nguyệt Hoài.
"Két-"
Cố Nguyệt Hoài bỗng đứng dậy, ghế dựa phát ra tiếng chói tai, cô tránh khỏi bàn tay của Lâm Cẩm Thư, nhìn bà ta từ trên cao xuống, người phụ nữ tỏa ra tình mẹ bốn phía, giọng cô bình tĩnh lạnh nhạt, không hề gợn sóng nói: "Cảm ơn bà đã nói nhiều với tôi như vậy."
"Hôm nay tôi còn có việc, xin phép đi trước, chúc bà sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài đi ra cửa phòng sách, khi cô nắm tay vặn cửa chuẩn bị mở cửa, cô mím đôi môi đỏ mọng, ngoái đầu nhìn lại, giọng điệu bình tĩnh khiến người ta sợ hãi: "Quên nói với bà một chuyện."
Vẻ mặt Lâm Cẩm Thư trắng bệch, bà ta trả lời theo bản năng: "Cái gì?"
"Tôi rất yêu Yến Thiếu Ngu, yêu rất rất nhiều, cho dù có sống hay chết, tôi đều đối mặt cùng anh ấy."