Tôi chỉ có hai người anh trai 2
Mặt của Tần Hoa Hảo đỏ lên, cô ta quan sát người ở xung quanh, lúc này mới phản bác: "Chị ta không phải là chị của con!"
Từ trước đến nay, cô ta không thích nghe Lâm Cẩm Thư nói chuyện. Suốt ngày bà ta cứ nói này nói kia, quản bảy quản tám, chị gái sao? Một cô gái nông thôn quê mùa dựa vào cái gì mà có thể trở thành chị của cô ta được cơ chứ? Có một người chị gái như vậy, cô ta đi ra ngoài gặp ai cũng đều cảm thấy khó xử!
"Con!" Lâm Cẩm Thư tức tới nỗi té ngửa, bà ta suýt nữa đã không nắm được tay vịn của cầu thang rồi.
"Cẩm Thư!" Tần Vạn Giang đi theo ở phía sau bà ta, thấy thế, ông ta vội vàng bước xuống hai bậc thang để đỡ lấy Lâm Cẩm Thư, để bà ta tựa ở trên đầu vai của mình, khắp khuôn mặt của ông ta tràn ngập vẻ lo lắng, nói: "Cẩm Thư, em sao rồi?"
Tần Hoa Hảo vừa nhìn thấy Tần Vạn Giang, sắc mặt không khỏi biến đổi, mặt mất tự nhiên trốn ra sau lưng của bà cụ Tần.
Cô ta giật nhẹ vạt áo của bà cụ Tần, nhỏ giọng cầu xin: "Bà nội cứu cháu với."
Vốn dĩ bà cụ Tần đang ngồi ở cạnh bàn ăn tỉa cành hoa, nghe nói như thế, bà ta không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay của cô ta nói: "Có thể có chuyện gì cơ chứ? Đừng sợ, mẹ của cháu không thể có cốt cách kém như vậy đâu, còn có thể bị cháu nói hai câu đã tức giận tới ngất đi chứ?"
Nói xong, bà ta liền mặt mày lãnh đạm nhìn về phía cầu thang, nói: "Được rồi, quậy cái gì chứ? Tất cả đều xuống đây ăn cơm đi."
Lần này, Tần Vạn Giang lại không dễ nói chuyện như vậy, ông ta nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Mẹ, Hoa Hảo chính là bị mẹ chiều hư. Hôm nay, nó dám mạnh miệng cãi lại Cẩm Thư, ngày mai nó sẽ dám động thủ đánh người!"
Mặt của bà cụ Tần bất thiện nhìn ông ta một cái: "Làm sao? Con còn muốn giúp vợ của mình đánh con gái nữa sao?"
"Mẹ!" Tần Vạn Giang có chút đau đầu nhìn bà cụ Tần không nói đạo lý.
Cố Nguyệt Hoài thờ ơ lạnh nhạt, không có nói chen vào, cũng không có ý làm dịu mâu thuẫn giữa bọn họ. Dù sao ở đời trước cảnh tượng như vậy cô cũng đã trông thấy qua không chỉ một lần. Cô trực tiếp đi xuống lầu, mở cửa chuẩn bị rời khỏi đây.
Lâm Cẩm Thư vịn tường, đuổi theo hai bước, kéo cánh tay của cô lại, nói: "Bé ơi, đừng đi mà."
Cố Nguyệt Hoài không có quay đầu, chỉ tránh né tay của bà ta, cô thản nhiên nói: "Hôm nay làm phiền bà rồi."
Lúc này, Tần Nguyệt Viên lại nhanh chóng xông lên, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay của Cố Nguyệt Hoài. Anh ta dò xét từ trên xuống dưới người cô vài lần, lòng tràn đầy phấn khởi nói: "Chị gái sao? Đừng có đi nha, ở lại cùng nhau ăn cơm đi. Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi đó."
Anh ta và Tần Hoa Hảo là thai sinh đôi long phượng, dáng dấp của cả hai rất giống nhau, trông anh ta có chút giống nam sinh tướng nữ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cánh tay nơi bị Tần Nguyệt Viên nắm một chút, cô cười nhạo một tiếng, không chút khách sáo hất tay của anh ta ra.
Cô nhún vai, vươn tay ra xoa xoa cổ tay của mình, giọng nói rất lạnh lùng: "Như Tần Hoa Hảo đã nói, tôi không phải là chị của cậu. Tôi chỉ có hai người anh trai, không có em trai hay em gái gì cả, nói năng cho cẩn thận vào. Sau này, cũng đừng có nhận họ hàng thân thích lung tung như thế."
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi công xã Hoàng Oanh nơi mệnh danh là "nơi ở của người giàu có".
Bốn chữ "hai người anh trai" rơi vào trong tai của Cố Duệ Hoài lại giống như là một cây nhọn đâm thẳng vào trái tim của anh ta, vừa đau đớn lại vừa khó chịu. Loại cảm giác này khác hoàn toàn so với cảm giác khi bị Điền Tĩnh đá, nhưng cũng khó khăn không kém.
Tần Nguyệt Viên thì bĩu môi, cà lơ phất phơ tựa ở cánh cửa chỗ quan sát bóng lưng tinh tế đã đi xa, trong mắt lóe ra sự vui vẻ không có ý tốt: “Ôi, tính tình của người chị này quá lớn nha. Mẹ, mẹ nói vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm Cẩm Thư ngậm miệng, toàn thân run rẩy như bị bệnh sốt rét, một dáng vẻ khó chịu đến cực điểm.
Tần Nguyệt Viên nhìn dáng vẻ đau khổ của người mẹ ruột của mình, trên mặt anh ta không chỉ không có chút đau lòng nào, ngược lại còn hơi ghét bỏ nói: "Mẹ, không phải là con nói mẹ, thân thể này của mẹ thật sự quá kém. Bình thường mẹ nên tập luyện thêm đi. Mẹ nhìn bà nội kìa, mỗi ngày người lớn tuổi như bà nội đi ra ngoài một chút, thân thể rắn chắc hơn. Làm sao mẹ còn trẻ tuổi mà còn không bằng người già như thế chứ?"
"À, qua ngày sinh nhật hôm nay, mẹ lại già thêm một tuổi nha… "
Tần Nguyệt Viên nói xong, cười ha ha, anh ta còn làm mặt quỷ với Tần Vạn Giang có sắc mặt vừa xanh vừa xám, anh ta nhanh như chớp chạy lên lầu.