Đêm giao thừa - đêm ba mươi 2
"Vốn dĩ muốn mời cô đến nhà tôi để đón giao thừa, nhưng mà cô lại muốn đón giao thừa cùng với người nhà, thế nên tôi mới không nói, hôm qua tôi xin nghỉ là vì có việc gấp." Giọng Cố Nguyệt Hoài nhỏ nhẹ, tùy tiện nói thêm vài câu xem như là giải thích.
Tính cách Vạn Thanh Lam rất tốt, vẫn luôn xem cô là bạn bè, nhưng đối với cô không có khái niệm nào gọi là thân nhất.
Từ nhỏ cô đã cô độc một mình, trong nhà có ba người anh trai cũng chưa từng có bạn bè, hơn nữa sau khi trải qua tất cả mọi chuyện ở kiếp trước, cho dù là bất kỳ ai cũng đều có một loại tâm lý cảnh giác, cho nên đối với cô tất cả bạn bè đều giống nhau.
Vốn tưởng rằng nói như vậy thì Vạn Thanh Lam sẽ không đồng ý ai ngờ, cô ấy lại vui vẻ như điên: "Trải qua đêm giao thừa sao? Tôi có thể đi không?"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, từ tốn nói: "Có thể nha."
Vạn Thanh Lam nhoẻn miệng cười, nhưng mà nụ cười của cô còn chưa hiện rõ trên gương mặt thì đã khựng lại, bởi vì sau đó Cố Nguyệt Hoài lại nói tiếp một câu: "Là như thế này, có chuyện này tôi còn chưa nói với cô, anh trai tôi đã có đối tượng rồi."
Mặt của Vạn Thanh Lam giật giật, tức giận nói: "Cô cố ý đúng không?"
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Chỉ là muốn nói trước với cô một tiếng sợ tối nay cô đi qua đó sẽ ngại."
Không khí yên tĩnh thật lâu, gương mặt Vạn Thanh Lam mới thoải mái mà nói: "Cái này có gì đâu mà ngại ngùng chứ? Tôi đi qua đó với danh nghĩa là bạn của cô thì có liên quan gì đến anh trai cô đâu? Vì cô mời tôi nên tôi mới đi đó."
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái, hơi do dự nói: "Được, sau khi tan làm chúng ta cùng nhau về đó."
Vạn Thanh Lam khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn qua Hoàng Bân Bân nói: "Lão Hoàng, tối nay sau khi tan làm, anh thuận đường ghé qua nhà tôi một chuyến nhắn với cha mẹ tôi rằng tối nay tôi ở lại nhà Nguyệt Hoài đón giao thừa nhé, không cần đợi tôi nhé."
Hoàng Bân Bân mím môi, sắc mặt nhìn không vui lắm nhưng mà cuối cùng anh ấy vẫn yên lặng gật đầu.
Đối với yêu cầu của Vạn Thanh Lam, thật sự anh ấy không có cách nào để từ chối.
Cố Nguyệt Hoài dùng ánh mắt thông cảm nhìn Hoàng Bân Bân ở trong tình yêu hoặc là muốn dũng cảm tiến lên bày tỏ, hoặc là giống như anh ấy vậy, lấy tư cách của một người bảo vệ mà vẫn luôn ở bên cạnh Vạn Thanh Lam, còn cô ấy thì mãi mãi không thấy được tâm ý của anh ấy.
Một ngày bận rộn trôi qua.
Cố Nguyệt Hoài cất bản vẽ đi, sắp xếp lại bàn làm việc cho gọn gàng sau đó chuẩn bị đi xã cung ứng mua một ít đồ.
Vạn Thanh Lam cũng rất hào hứng, vui tươi hớn hở lẽo đẽo theo cô rời khỏi đơn vị.
Hoàng Bân Bân thấy hai người đi xa, thở dài, sau đó cũng sắp xếp mọi thứ rồi đi về nhà.
Ở xã cung ứng.
Cố Nguyệt Hoài và Vạn Thanh Lam vừa vào cửa đã thấy ngay Diêu Mỹ Lệ đang đứng nói chuyện với khách hàng.
Hôm nay là đêm giao thừa, người đến xã cung ứng cũng không nhiều, những thứ cần mua mọi người cũng đã đi mua rồi, đêm nay mọi người đều muốn nhanh chóng về nhà để gói sủi cảo cùng với người thân trong gia đình quanh quần bên nhau cùng ăn mừng Tết Nguyên Đán.
Diêu Mỹ Lệ vừa thấy hai người họ đến thì rất niềm nở, giơ tay lên chào: "Nguyệt Hoài, Thanh Lam."
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười nói: "Cô cứ làm việc của mình đi."
Diêu Mỹ Lệ nở nụ cười, cúi đầu thì thầm vài câu với đồng nghiệp sau đó xoay người đi về phía hai người họ: "Sao giờ hai người lại đến đây? Hôm nay là đêm giao thừa, không tranh thủ về nhà sớm à?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn quầy hàng đủ màu sặc sỡ, cười nói: "Vừa mới tan làm nên ghé qua đây để mua một ít đồ, dù sao cũng đón giao thừa mà không thể sơ sài quá. Đến đây mua vài chai bia và một bình rượu đế còn có kẹo, đậu phộng hạt dưa cũng gói cho tôi một ít nhé."
Diêu Mỹ Lệ ngạc nhiên, lại bất ngờ liếc mắt nhìn Vạn Thanh Lam một cái: "Thanh lam, cô muốn đến nhà của Nguyệt Hoài để đón giao thừa à?"
Vạn Thanh Lam hơi hất cằm rồi choàng tay ôm cánh tay của Cố Nguyệt Hoài nói: "Ừ, tay nghề của Nguyệt Hoài rất đỉnh, nấu cơm rất ngon, ở nhà cùng với cha mẹ và anh trai ăn cơm nói chuyện phiếm cũng không bằng sang nhà Nguyệt Hoài, đều là người trẻ tuổi cũng dễ nói chuyện hơn, đúng không?"