Bán con gái, cắt đứt quan hệ 2
Thời đại này cũng có rất nhiều người cắt đứt quan hệ với cha mẹ.
Nhà họ Cố của bọn họ là một ví dụ điển hình, nhà họ Cố là địa chủ lụi bại, mặc dù không phải thành phần có lợi, nhưng cũng là địa chủ suy tàn, vậy nên Cố Thiên Phượng, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng đã nóng lòng cắt đứt quan hệ với họ.
Bọn họ sợ bị liên lụy, lại không ngờ rằng cuối cùng nhà họ Cố không phải thành phần địa chủ.
Thời đại này cho là vì công việc, hay tham gia quân đội, đều cần quan hệ giữa người với người thuần khiết, vậy nên vì tiền đồ mà ở đâu cũng có người cắt đứt quan hệ với cha mẹ, với anh em, chuyện này cũng không hiếm lạ.
Thế nhưng lời này từ miệng Bạch Mân luôn nhẫn nhục chịu đựng nói ra khiến Lưu Kiến Quốc vô cùng chấn động.
Ông ấy do dự nhìn Bạch Mân: "Cắt đứt quan hệ? Cháu thật sự muốn làm vậy?"
Nhà họ Bạch không phải là thành phần có vấn đề, có vấn đề chính là nhân phẩm của cặp cha mẹ Từ Đông Sơn và Bạch Mai, thế nhưng một khi rời khỏi gia đình, Bạch Mân thật sự chỉ có một mình, đến chỗ ở cũng là một vấn đề.
Bạch Mân cười buồn bã: "Bí thư chi bộ, chú bình tĩnh xem xét, từ nhỏ đến lớn cháu được hưởng thụ những gì tốt từ Bạch Sơn và Từ Đông Mai? Từ khi em trai em gái được sinh ra, cháu lại như trở thành người vô hình, nói là con gái nhưng nói khó nghe thì là người giúp việc cho họ, hàng ngày đều phải hầu hạ nhà bọn họ."
"Cái đó thì thôi không nói, dù sao bọn họ cũng coi như cho cháu ăn cơm, nuôi cháu lớn."
Bạch Mân dừng lại một lát, giọng cô ấy càng bình tĩnh lạnh lùng hơn: "Sau khi cháu đến bệnh viện huyện làm việc, Từ Đông Mai là người cầm tiền lương mỗi tháng của cháu, cháu còn chưa được chạm vào một lần, tiền kiếm được mấy năm nay cũng đã đủ trả công nuôi lớn của bọn họ."
"Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ muốn bán cháu đi, đổi lấy lợi ích cuối cùng, thậm chí khi cháu đã kết hôn, bọn họ cũng đòi hỏi không biết dừng lại, so với bị chịu hành hạ lâu như vậy, không bằng giải quyết nhanh chóng cho xong!"
Bạch Mân nói xong, không khí yên tĩnh.
Bạch Mân cười cười, tóc tai bù xù nhếch nhác, cô ấy nói: "Bí thư chi bộ, cháu đã chịu đủ rồi, hôm nay chú không chứng minh giúp cháu, vậy một ngày nào đó, cháu sẽ dẫn theo người nhà họ Bạch cùng chết!"
Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, con chó nóng nảy cũng biết đạp tường.
Mà Bạch Mân, là một con người, là một con người có cảm xúc!
Lưu Kiến Quốc chấn động bởi lời nói của Bạch Mân, ông ấy nhìn vào ánh mắt của Bạch Mân, nhìn thấy đáy mắt lạnh như băng và sự quyết liệt thì biết cô ấy không nói dối. Lưu Kiến Quốc nhớ đến chuyện mấy năm nay, cộng với chuyện đêm nay Bạch Mân gặp phải, ông ấy thở dài.
Ông ấy thật sự không muốn dây dưa vào chuyện nhà họ Bạch và thanh niên tri thức ở thủ đô đó, nhưng Bạch Mân đã nói đến như vậy, ông ấy cũng không thể ngồi yên, huống thái độ của thằng nhóc Hoàng Thịnh kia khiến người ta rất khó chịu, cần phải dạy dỗ anh ta.
Không phải Hoàng Thịnh muốn Bạch Mân sao? Chỉ cần cô ấy thoát quan hệ với nhà họ Bạch, Bạch Sơn và Từ Đông Mai còn có thể bán người thế nào được?
Lưu Kiến Quốc tưởng tượng như vậy, ông ấy khẽ ho nói: "Dù sao chú cũng nhìn cháu trưởng thành, chú có thể để mặc bọn họ ném cháu vào hang sói sao? Bản thân cháu hiểu đạo lý này là được, đại đội chứng minh cho cháu!"
Lưu Kiến Quốc nói xong, ông ấy dẫn Bạch Mân đến chỗ chăn nuôi của đại đội, còn nhân tiện bảo Thạch Đầu gọi nhóm cán bộ đại đội đến, thậm chí còn không quên gọi bác sĩ Tạ Nhàn của đại đội, dù sao nói đúng ra ông ấy mới là người nhặt được Bạch Mân.
Tạ Nhàn là một người đức cao vọng trọng ở đại đội Phàn Căn, được người khác vô cùng tôn trọng, nếu ông ấy muốn giúp đỡ Bạch Mân, vậy cũng có ít trở ngại hơn.