Anh ta muốn các cô chết! 2
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, chặn Tống Kim An á khẩu không nói nên lời, cũng chặn ánh mắt tràn đầy hận ý và sỉ nhục của Hoàng Thịnh lại. Cô nghĩ trải qua chuyện này, giữa anh ta và Tống Kim An sẽ sinh ra khoảng cách.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Bạch Mân tựa như bị rút hết sức lực, ngồi trên giường đặt gần lò sưởi không nói một lời.
Cố Đình Hoài ngồi bên cạnh Bạch Mân, thấy cô ấy không có hứng thú thì không khỏi mỉm cười, đưa tay véo má cô ấy: "Được rồi, mau ăn cơm, hôm nay là ngày lành chúng ta đăng ký, em không vui sao?"
Bạch Mân nhìn anh ấy không bị ảnh hưởng một chút nào, không khỏi cười một tiếng: "Vui vẻ."
Cố Nguyệt Hoài ăn vài miếng đồ ăn Bạch Mân nấu, tán dương: "Tay nghề của chị dâu em rất tốt, sau này khi có cơ hội, chúng ta có thể cùng nhau mở một nhà hàng, nhất định sẽ kiếm được tiền. Lúc này mà, anh cả được hưởng lộc ăn rồi."
Nghe cô nói, Bạch Mân che miệng cười một tiếng: "Nào có khoa trương như vậy?"
Mọi người cười nói, chẳng mấy chốc đã quên chuyện Hoàng Thịnh và Tống Kim An ra sau đầu.
Sau khi ăn sáng xong, ba người bọn họ đi đến công xã Hoàng Oanh.
Bọn họ sẽ đến Nhật Báo Quần Chúng để đăng giấy chứng minh đoạn tuyệt quan hệ trước, sau đó đưa ra tuyên bố thông báo xem như giải quyết quan hệ với nhà họ Bạch, cho dù nhà họ Bạch có tới cửa thì cũng không thể nói cái gì trước mấy minh chứng này.
Từ đại đội sản xuất Đạo Lao Tử đến công xã cũng không xa lắm, đi chưa bao lâu đã đến Nhật Báo Quần Chúng.
Hôm nay bọn họ đến sớm, rất nhiều người còn chưa tới.
Cố Nguyệt Hoài không phải người phụ trách vấn đề đăng báo, ngược lại Vạn Thanh Lam có thể, nhưng mà cô ấy còn chưa tới nên Cố Đình Hoài và Bạch Mân ngồi ở bên cạnh đợi một chút. Thật ra cũng không phải chờ quá lâu, nhưng mà hôm nay Vạn Thanh Lam rất lạ.
Dường như cô ấy hơi lơ đãng, lúc đeo túi xách đi vào cô ấy cũng không nhìn thấy Cố Đình Hoài và Bạch Mân ngồi ở bên cạnh.
"Thanh Lam? Thanh Lam?" Cố Nguyệt Hoài hô lên hai tiếng, nhưng người này lại không phản ứng chút nào.
Vạn Thanh Lam ngồi xuống bàn làm việc của mình, đưa tay chống cằm, dáng vẻ bối rối, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thanh Lam?" Cố Nguyệt Hoài lại kêu một tiếng, cô nhíu mày, khẽ đẩy Vạn Thanh Lam một cái khiến cô ấy giật mình, giống như vừa lấy lại tinh thần: "Cái gì, có chuyện gì vậy? Nguyệt Hoài? Cô vừa tới à?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn Vạn Thanh Lam, lông mày hơi nhướng lên, không lên tiếng.
Vạn Thanh Lam né tránh khỏi ánh mắt thẳng thắn của Cố Nguyệt Hoài, cười ha hả: "Cô, cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Cô ấy quay đầu lại vội vàng lấy sổ ghi chép ra rồi cúi đầu giả vờ viết bản thảo, đồng thời giơ mặt khác của cuốn sổ lên để chặn ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài lại, dáng vẻ rất chột dạ.
Cố Nguyệt Hoài cũng không hỏi đến ngọn nguồn, cô liếc qua vị trí làm việc của Hoàng Bân Bân, nói chung cũng đoán được một chút.
Cuộc sống của Vạn Thanh Lam rất đơn giản, chuyện có thể làm cho cô ấy tâm sự nặng nề không nhiều, Hoàng Bân Bân là một trong số đó.
Anh ấy và Vạn Thanh Lam quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm rất không bình thường. Hẳn là bây giờ anh ấy muốn nâng cấp mối quan hệ hữu nghị này lên một chút, nhưng Vạn Thanh Lam lại nhất thời không tiếp thu được, chuyện này cũng rất bình thường, xem ra cũng không phải cô ấy hoàn toàn không có tình cảm với Hoàng Bân Bân.
Cố Nguyệt Hoài không hỏi nhiều, chỉ nói: "Thanh Lam, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một chút."
Vạn Thanh Lam vèo một cái ngẩng đầu lên, tò mò nói: "Giúp? Tôi có thể làm gì giúp cô? Cô nói đi."
Cố Nguyệt Hoài chỉ Cố Đình Hoài và Bạch Mân ngồi ở bên cạnh, Vạn Thanh Lam nhìn sang rồi sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ tới dáng vẻ mình vừa mới mất hồn, mơ mơ màng màng, nhất thời đỏ bừng cả mặt.