Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684 - Đăng Báo Thanh Minh 2

Chương 684 - Đăng báo thanh minh 2
Chương 684 - Đăng báo thanh minh 2

Đăng báo thanh minh 2

Vạn Thanh Lam hâm mộ nhìn bóng lưng của hai người, thở dài: "Mối tình đầu của tôi cứ như vậy tan vỡ, ôi, cũng không biết lúc nào tôi mới có thể kết hôn. Tầm tuổi này rồi, đúng là không còn mấy năm tuổi trẻ nữa."

Cố Nguyệt Hoài quay sang nhìn cô ấy một cái, cười như không cười chào hỏi ra phía ngoài cửa: "Hoàng Bân Bân!"

Thoáng chốc, sống lưng Vạn Thanh Lam lập tức thẳng băng, trông dáng vẻ vô cùng khẩn trương, cũng thu hồi cảm thán trong nháy mắt, tròng mắt vèo một cái liếc ra cửa, nhưng mà bên ngoài trống không, nào có Hoàng Bân Bân đâu?

Khóe miệng cô ấy giật giật, biết mình đã bị Cố Nguyệt Hoài lừa.

Vạn Thanh Lam tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhạc Hoài, hung tợn nói: "Có phải cô biết gì rồi hay không?"

Cô ấy cũng không ngu ngốc, Cố Nguyệt Hoài đã nhắc đến Hoàng Bân Bân thì nhất định phải biết một số "thông tin nội bộ" trong đó.

Cố Nguyệt Hoài cười ha ha, cầm bút vẽ, nhàn nhã vẽ lên bảng vẽ, lắc đầu chép miệng nói: "Vạn Thanh Lam, cũng chỉ có cô thiếu gân, phản ứng chậm, cô thử hỏi trong đơn vị một chút xem, ai mà không biết Hoàng Bân Bân thích cô?"

"Này…Xuỵt, im miệng im miệng!" Vạn Thanh Lam hít vào một hơi lạnh rồi nhào tới che miệng Cố Nguyệt Hoài lại, giống như có tật giật mình nhìn xung quanh, chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy vậy.

Trán Cố Nguyệt Hoài nhíu thành hình chữ Xuyên, cô đẩy tay Vạn Thanh Lam ra, lại lành lạnh chào hỏi người ngoài cửa: "Bân Bân tới rồi."

Vạn Thanh Lam ôm ngực lạnh lùng cười một tiếng: "Lần này tôi không tin cô nữa đâu, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc làm thế nào mà cô nhìn ra được? Cô không biết đâu, ban đêm hôm qua anh ấy bỗng nhiên nói với tôi... Những lời kia, làm tôi sợ đến ngẩn cả người!"

Cố Nguyệt Hoài nhướng mắt, nhìn Hoàng Bân Bân dừng bước vì Vạn Thanh Lam, chậm rãi nói: "Hả? Thổ lộ rồi sao? Anh ấy muốn cùng cô nâng cấp mối quan hệ à? Vậy cô nghĩ như thế nào?"

Nói đến chuyện này, Vạn Thanh Lam có chút đau khổ buồn bực thở dài: "Tôi có thể nghĩ như thế nào chứ? Cô không biết, mặc dù nhà của hai chúng tôi ở gần nhau, cũng rất quen thuộc với người trong nhà nhau, nhưng tôi biết mẹ anh ấy không hề thích tôi."

Cố Nguyệt Hoài không hiểu, đúng là lần đầu cô nghe chuyện này: "Tại sao?"

Vạn Thanh Lam sắp nhíu mày lại thành hai con sâu róm, nhìn càng khổ não: "Mẹ Hoàng Bân Bân làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, còn được bình bầu làm tiêu binh trong ngành dịch vụ, tại rất nổi danh trong khu phố chúng tôi."

"Mẹ tôi thì bình thường hơn, lúc tuổi còn trẻ không hợp với mẹ Hoàng Bân Bân, cũng có ganh đua so sánh. Ngoài mặt có thể không có trở ngại, nhưng cô cũng đoán được, bên trong chắc chắn không hòa bình như vậy. Mà tôi lại nghe nói, gần đây mẹ anh ấy đang tác hợp con trai mình với con gái đầu bếp trưởng trong tiệm cơm quốc doanh, chắc chắn là chướng mắt tôi rồi, cho nên tôi nghĩ gì thì có tác dụng gì đâu? Hoàng Bân Bân chỉ biết gây phiền toái cho tôi."

Vừa nói, Vạn Thanh Lam vừa đưa tay nắm tóc, cô ấy có vẻ hơi bực bội.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm khẽ gật đầu: "Nghe ý trong lời nói của cô, thì giống như cũng không phản cảm nếu phát sinh chút gì đó với Hoàng Bân Bân."

Nghe cô nói vậy, mặt Vạn Thanh Lam lại đỏ lên, cô ấy ngập ngừng nói: "Cũng, cũng không phải... Đâu... Đâu thể nói vậy..."

Lúc này, Hoàng Bân Bân ho nhẹ một tiếng: "Thanh Lam?"

Vạn Thanh Lam giật nảy mình, suýt chút nữa ngã xuống đất: "Anh, anh đến lúc nào?"

Cố Nguyệt Hoài bật cười, cầm một xấp giấy vẽ đứng dậy: "Không quấy rầy hai người tâm sự nữa, tôi đi báo cáo công việc với tổng biên tập đây, thuận tiện xin phép nghỉ rồi hỏi chuyện lớp học ban đêm buổi tối hôm nay một chút."

Vạn Thanh Lam vô cùng hoảng hốt, sau khi nghe cô nói xong, trong nháy mắt quên mất Hoàng Bân Bân: "Xin phép nghỉ? Cô nghỉ làm gì?"

Cố Nguyệt Hoài xua tay không trả lời, đến thẳng văn phòng Ngụy Lạc.

Chỉ là cô không ngờ lại gặp phải lúc Ngụy Lạc đang cãi nhau, một người khiêm tốn lại tỉnh táo như vậy, lại hận không thể lôi hết những từ thô tục trong cuộc đời mình ra dùng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy vì tức giận.

Bình Luận (0)
Comment