Tôi quản nổi anh ta sao? 2
Thạch Bác nhíu mày, dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào Tống Kim An.
Anh ta mỉm cười hòa giải: “Hôm nay trên đường đến tỉnh H không phải có tuyết lớn sao? Cậu ấy mặc quần áo mỏng manh, nên giờ đây mới bị sốt. Hôm nay, Thải Vi vừa tới tỉnh H không lâu, tỉnh trưởng đã dặn dò em tiếp đãi Thải Vi thật tốt đấy.”
Tống Kim An giật giật khóe môi, khô khan nói: “Em cũng không rành tỉnh H cho lắm.”
Nghe vậy, Bạch Thải Vi ngẩng đầu nhìn Tống Kim An một cái, trong lòng cười nhạo. Anh ta mà cũng dám chê cô ta sao?
Chẳng lẽ anh ta không biết, hôm nay là Tống Lâm đến liên hôn với nhà họ Bạch của cô ta, chứ không phải Bạch Thải Vi không ai cần!
Đúng lúc này, cô ta liếc sang thì thấy Cố Nguyệt Hoài bưng ly nước đi về phía bên này. Gương mặt cô ta trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, chỉ coi như cô tới đây để khoe khoang thân phận người yêu Yến Thiếu Ngu với mình.
Một người phụ nữ đê tiện, tâm tư hẹp hòi như vậy, quả nhiên Yến Thiếu Ngu bị mù rồi.
Bạch Thải Vi cười khẩy một tiếng, thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Cố Nguyệt Hoài cũng chú ý thấy vẻ chán ghét thù địch trong mắt Bạch Thải Vi nhưng điều này không quan trọng, giờ đây trong trường hợp này, cô ta càng chán ghét cô thì tình hình sẽ càng hỗn loạn, chỉ cần thu hút tất cả ánh mắt của mọi người về đây thì có thể tạo ra cơ hội.
Cô cười cười, đi tới phía sau Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống, thư ký Thạch, tôi tới đây chào hỏi có được không?”
Tống Kim An lập tức thay đổi sắc mặt, đứng lên quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, dáng vẻ không chút sức lực lúc trước cũng tan thành mây khói, có chút căng thẳng nói: “Đồng chí Cố, vừa rồi cô ngồi ở chỗ nào? Tôi cũng không có thấy cô.”
Khuôn mặt này và khuôn mặt vừa rồi của anh ta như hai người khác nhau, khiến cho người ngồi trên bàn này đều trố mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Lúc trước Hứa Ân còn mang vẻ mặt tươi cười, bây giờ lại là như con gà chọi: “Cô tới đây làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chỉ là tới chào hỏi bạn bè thôi, không được sao?”
Tống Kim An quay đầu nhìn Hứa Ân, kéo ghế của mình ra: “Đồng chí Cố, cô ngồi chỗ tôi đi.”
Anh ta nể mặt như vậy, khiến Hứa Ân ở bên cạnh mặt đỏ bừng: “Anh Kim An!”
Nhưng Tống Kim An cũng không rảnh để trấn an cô ta, nhìn Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm, lại đi tìm cái ghế để ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, rồi nhỏ giọng hỏi đủ câu như sao cô tiến vào được, trông vô cùng thân thiết.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn như ngày thường, cũng không bởi vì sự săn sóc khách sáo của anh ta mà cảm thấy bất ngờ.
Tống Kim An chính là người như vậy, thích một người thì sẽ móc tim móc phổi ra, hận không thể hi sinh tất cả. Mặc dù không thích, chỉ là bạn bè thì anh ta cũng rất quan tâm chăm sóc, giống như đối xử với Yến Thiếu Ngu.
Kiếp trước, người hưởng thụ sự chăm sóc của Tống Kim An chính là Điền Tĩnh, không biết cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi.
Cho nên, sự ân cần của Tống Kim An, hoàn toàn không khiến cô nảy sinh cảm giác đặc biệt gì.
Hứa Ân đang đứng ở đó, càng thấy khó chịu, không khỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Thải Vi: “Thải Vi! Cô nhìn anh ấy kìa!”
Trên thực tế, người thật sự bị dáng vẻ này của Tống Kim An làm cho khó xử chính là Bạch Thải Vi, những người ngồi đây có ai không biết tối nay là bữa tiệc xem mắt của Tống Kim An và Bạch Thải Vi? Thế nhưng nhà trai không chỉ không để ý, còn cẩn thận chu đáo với người phụ nữ khác nữa.
Bạch Thải Vi cũng không ngờ tới, cô ta vốn dĩ cho rằng người này tới để khiêu khích cô ta, chưa từng nghĩ cô đến để tìm Tống Kim An. Cô ta lại nhìn thần thái của Tống Kim An này, không khó đoán ra được tâm tư của anh ta, trong phút chốc Bạch Thải Vi không thể miêu tả được cảm giác ở trong lòng.
Cô ta cười cười: “Tôi nhìn anh ta làm sao? Chẳng lẽ tôi còn có thể quản được con trai của nhà tỉnh trưởng sao?”