Cuối cùng cũng ký tên rồi 2
Cố Nguyệt Hoài không mặc quân phục, đương nhiên là nổi bật giữa rừng xanh. Hạ Lam Chương vừa đến thì thấy người, Mạnh Hổ gọi anh ấy hai tiếng, nhìn theo tầm mắt của anh ấy, anh ta cũng thấy được Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, trong mắt không giấu được sự vui vẻ.
Anh ta nói: "Đi mau, chúng ta qua chào hỏi, nhìn thấy không, đó chính là bạn gái của Thiếu Ngu."
Cổ họng Hạ Lam Chương chuyển động, anh ấy không từ chối, nhẹ nhàng đồng ý, Mạnh Hổ lôi kéo anh ấy qua đó.
Cố Nguyệt Hoài đang ăn cháo, chợt nghe thấy tiếng chào to của Mạnh Hổ: "Đồng chí Cố, xin chào, lại gặp nhau rồi!"
Cố Nguyệt Hoài để đũa xuống, cô ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy Hạ Lam Chương thì sửng sốt, sau đó cô cười nói: "Xin chào, đồng chí Hạ, đã lâu không gặp, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, cuộc sống của anh ở quân khu thế nào?"
Cô thật sự không có ý định làm như không quen Hạ Lam Chương, giọng nói thản nhiên quen thuộc.
Nói thật, cô và Hạ Lam Chương được coi là bạn bè, mặc dù cũng có quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi, nhưng cô đã nói rất rõ ràng, Hạ Lam Chương là một người chói lóa, chắc hẳn anh ấy cũng đã buông xuống từ lâu.
Hơn nữa đời trước anh ấy có thể trở thành đồng đội mà Yến Thiếu Ngu phó thác phía sau, đủ để chứng minh anh ấy là một người tốt.
"Đồng chí Hạ? Đã lâu không gặp?" Mạnh Hổ nhìn về phía Hạ Lam Chương, lại nhìn Yến Thiếu Ngu, anh ta có cảm giác toàn bộ thế giới đều quen Cố Nguyệt Hoài, chỉ có anh ta là không biết.
Hạ Lam Chương nghe thấy giọng cô, anh ấy mím môi cười khẽ, tự nhiên nói: "Đồng chí Cố, đã lâu không gặp, cuộc sống của cô rất tốt, dù sao cũng phong phú hơn hàng ngày phải đạp xe lắc lư xung quanh công xã, cô thì sao, lần này cô đến đây để?"
"Báo cáo kết hôn." Cố Nguyệt Hoài cười sáng lạn, trong giọng nói tràn đầy sự hạnh phúc.
Hạ Lam Chương khựng lại, một lát sau, trên mặt anh ấy xuất hiện nụ cười chân thành: "Chúc mừng cô, đến lúc đó nhớ thông báo với tôi một câu."
Yến Thiếu Ngu không nói chuyện, anh cũng không cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Mạnh Hổ ở bên cạnh nghe, lại vô cùng hâm mộ, xem ra ân nhân của anh ta thật lòng thật dạ với Thiếu Ngu.
"Hai người không định ăn sáng sao?" Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn hai người họ, giọng rất bình tĩnh.
"Ơ đúng! Mau mau, chúng ta nhanh lên, nếu không lấy cơm thì không đủ thời gian." Mạnh Hổ vừa nghe vậy thì như bị nhổ lông, anh ta kéo tay Hạ Lam Chương chạy tới chỗ cửa chắn lấy cơm, Hạ Lam Chương chỉ kịp gật đầu với Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài ăn xong bánh bao, cô phủi tay: "Đi thôi, đi ký tên."
Con ngươi hẹp dài của Yến Thiếu Ngu hiện lên một tia u ám, anh nói: "Anh nghĩ em sẽ hỏi anh chuyện của Hạ Lam Chương."
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên nhìn anh, cô cười khẽ: "Tại sao em muốn hỏi? Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không nói đến thì thôi, thế nhưng vừa khéo, hai người là bạn cùng phòng sao?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, sau khi rời khỏi căn tin, hai người đi đến văn phòng bộ đội.
Vào cửa, bên trong đang có một đôi làm thủ tục báo cáo kết hôn.
Cố Nguyệt Hoài tò mò nhìn, quá trình cũng không quá phức tạp, chỉ cần trả lời vài câu hỏi, đọc hiểu vài điều lệ đơn giản kết hôn với quân nhân, sau đó có thể ký tên rời đi, chờ điều tra lý lịch xong, bên trên sẽ trực tiếp gửi giấy đăng ký kết hôn.
Nhanh chóng đến lượt Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, hiển nhiên nhân viên văn chức có biết Yến Thiếu Ngu, anh ấy cười lấy báo cáo kết hôn đã sớm điền đầy đủ thông tin ra, chỉ vào góc, nói: "Đồng chí Yến đã ký tên rồi, đồng chí Cố ký vào đây là được rồi."
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn chữ ký vô cùng nắn nót, không hề có ý viết ngoáy bên dưới, cô cong môi.
Cô nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, thấy được sự vui vẻ trong đáy mắt của anh.
Cố Nguyệt Hoài cầm lấy bút, cô cũng viết hoa tên mình bên dưới tên của Yến Thiếu Ngu.
Nhân viên văn chức nhận lấy báo cáo kết hôn, đóng con dấu, thủ tục kết hôn đã hoàn thành được hơn một nửa.