Anh đúng là ngu xuẩn! 2
Trên mặt Lôi Đại Chùy lúc xanh lúc trắng, theo bản năng siết chặt nắm đấm, lại dời ánh mắt đi, không dám đối diện với Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài hài lòng gật đầu: “Được, vậy tiếp theo chúng ta thảo luận rõ về nguyên nhân, quá trình và kết quả cái chết của Lý Nhĩ Tân.”
Một lá thư giới thiệu từ nhân vật lớn còn có tác dụng hơn cả chứng cớ gì đó, đây chính là thói đời hiện nay.
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Bí thư chi bộ, cho tôi hỏi là ai đã thông báo với mọi người, rằng Lý Nhĩ Tân đã bị Bạch Mân hại chết?”
Vương Phúc nhìn về phía Vương Bồi Sinh, người nọ sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Cô cũng biết, thanh niên trí thức Hoàng và thanh niên trí thức Lý ở nhờ chỗ tôi, vốn dĩ mọi người đang ngủ thì bệnh tình của thanh niên trí thức Lý bỗng nhiên nặng thêm, cả người nóng hổi. Tôi chuẩn bị đi mời chú Sáu tới xem, thế nhưng... Thanh niên trí thức Hoàng nói đồng chí Bạch Mân có sở trường trị bệnh cảm, bảo tôi tới nhà họ Cố mời người.”
“Đồng chí Bạch Mân là một đồng chí tốt, vừa nghe nói thanh niên trí thức Lý bệnh không nhẹ, vội vàng mang theo hòm thuốc đi theo tôi, khám bệnh xong, tình trạng của thanh niên trí thức Lý có chút giảm bớt. Chẳng qua, đồng chí Bạch Mân rời đi không bao lâu, người đã không còn nữa.”
Nói tới đây, giọng điệu Vương Bồi Sinh cũng có vài phần nặng nề.
Người mất ở trong nhà ông ấy, tuy rằng không liên quan đến ông ấy, nhưng tâm trạng cũng không khá hơn chút nào. Dù sao cũng là một người sống sờ sờ, tuy Lý Nhĩ Tân thường yên lặng ít nói, nhưng ở cùng chung một thời gian dài, làm sao có thể thờ ơ được?
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía Vương Bồi Sinh: “Lúc thanh niên trí thức Lý chết, chủ nhiệm có mặt không?”
Cô vừa dứt lời, Lý Hồng Mai đã từ trong đám người chen ra.
Bà ta đứng ở bên cạnh Vương Bồi Sinh, ánh mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài mang theo vài phần bài xích: “Không có ở đó, lúc ấy chúng tôi thấy tình huống của thanh niên trí thức Lý ổn định lại, nên chuẩn bị ngủ, vừa mới nằm xuống không bao lâu đã nghe thanh niên trí thức Hoàng nói người không còn nữa.”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài đảo qua Lý Hồng Mai, mấy tháng trước, bởi vì Điền Tĩnh cố ý dẫn dắt hãm hại, khiến Lý Hồng Mai cho rằng Vương Bồi Sinh quan tâm cô nhiều hơn là vì có tâm tư gì khác. Làm ầm ĩ một trận, hai người suýt nữa ly hôn.
Tuy hiện tại mọi chuyện đã bình thường trở lại, nhưng hiển nhiên Lý Hồng Mai vẫn cách giác và bài xích với cô.
Đương nhiên, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này cô sẽ không để ở trong lòng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nói cách khác, lúc Lý Nhĩ Tân chết, chỉ có anh ở bên cạnh.”
Cô dừng lại một chút, tiếp tục phân tích: “Xét theo tình huống trên, thanh niên trí thức Hoàng, anh là người có hiềm nghi rất lớn. Dù sao mọi người đều biết anh có ân oán với nhà chúng tôi, ai biết có phải là anh hãm hại hay không?”
Hoàng Thịnh hung hăng liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Buồn cười, tôi giết người chỉ vì hãm hại mấy người? Tôi điên rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thịnh tràn đầy vẻ thong dong vì đã biết rõ mọi chuyện, khiến anh ta vô cùng mất tự nhiên.
“Thanh niên trí thức Hoàng, anh vừa mới nói thanh niên trí thức Lý chết, là bởi vì uống thuốc giả bị độc chết, đúng không?” Cô đẩy Hoàng Thịnh và Lôi Đại Chùy ra, ngồi xổm ở bên cạnh thi thể của Lý Nhĩ Tân, lần nữa xốc vải trắng lên, để cho ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây.
Hoàng Thịnh nghiêm nghị nói: “Nói nhảm! Lý Nhĩ Tân là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu không uống thuốc giả, sao có thể đột tử? Bạch Mân hoàn toàn không có tham gia huấn luyện bác sĩ của bệnh viện. Co ta chữa bệnh hại chết người, phải đền mạng!”
Hoàng Thịnh khăng khăng khẳng định y thuật của Bạch Mân không tốt, lấy thuốc giả làm chết người.
Cố Nguyệt Hoài khẽ tặc lưỡi, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thịnh bằng ánh mắt vô cùng thương hại, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thịnh, không phải anh điên, mà anh quá ngu xuẩn, quá kiêu ngạo. Thật sự cảm thấy anh có thể một tay che trời ở đại đội nho nhỏ dưới nông thôn.”