Người dễ mềm lòng? Cô ư? 2
Sau khi cô đưa nhiệm vụ trở lại văn phòng, cả đoàn người xuất phát một cách rầm rộ.
Mọi người cùng chia nhau hành động, Cố Nguyệt Hoài dẫn Vạn Thanh Lam đến bệnh viện, Hoàng Bân Bân và những người khác tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mục đích là phỏng vấn quần chúng trong đại đội, để họ thuật lại thật cạn kẽ sự viên xảy ra vào đêm hôm qua, lấy thêm bằng chứng.
Bận bịu đến tận xế chiều, mọi người mới lao nhao mang tư liệu thực tế về lại văn phòng. Trên mặt ai cũng tỏ thái độ kinh ngạc như vừa khám phá ra thế giới mới, chẳng người nào ngờ một kẻ đáng sợ như Hoàng Thịnh lại ở ngay bên cạnh mình.
Sau khi trở về Nhật Báo Quần Chúng, Cố Nguyệt Hoài mượn bàn vẽ, bắt đầu vẽ bản vẽ cho căn nhà sắp được xây cất.
Vạn Thanh Lam ngồi bên cạnh, cần mẫn viết bản thảo, nghĩ đến những chuyện được nghe kể hôm nay, cô ấy không khỏi lạnh sống lưng: “Nguyệt Hoài, cô nói xem, người giàu lúc nào cũng ngang ngược và độc đoán như vậy sao? Bọn họ còn dám lợi dụng việc giết người để đổ tội cho người khác, thật là đáng sợ.”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Có lẽ là vậy.”
Cô không thể nói rằng tất cả người có tiền có quyền đều như thế, nhưng chắc chắn là phần lớn trong số đó không phải người lương thiện gì.
Hoàng Thịnh chỉ là con của một quan chức nho nhỏ nhưng tác phong của anh ta luôn rất cực đoan, có thể thấy người nhà đã giáo dục Hoàng Thịnh ngay từ bé như thế nào. Không ngờ đất đại viện thủ đô lại có thể sản sinh ra một tên ngây ngô đến mức đần độn như Tống Kim An, thật là khó tin quá mà.
Vạn Thanh Lam lắc đầu, khẽ thở dài: “Cứ sống đàng hoàng, an phận qua ngày là tốt nhất.”
Bàn tay cầm bút vẽ của Cố Nguyệt Hoài thoáng khựng lại, đột nhiên nói : “Lúc viết báo cáo nhớ viết cả khoản tiền mà Hoàng Thịnh cần bồi thường cho Lý Nhĩ Tân, phải nhấn mạnh điều này.”
Vạn Thanh Lam sửng sốt: “Vì sao? Bồi thường gì chứ? Tôi có biết gì đâu mà viết?”
“Cô cứ viết là nhà Hoàng Thịnh rất giàu, vì thế anh ta nhất định sẽ phải tiến hành bồi thường cho Lý Nhĩ Tân đã mất đi năng lực lao động. Đầu tiên, cô lên án thủ đoạn xấu tàn độc của Hoàng Thịnh, sau đó công kích rồi đưa ra yêu cầu. Tóm lại, viết làm sao cho khoản bồi thường càng nhiều càng tốt ấy,”
Cố Nguyệt Hoài vẽ sột soạt lên giấy, nói mà không ngẩng đầu lên.
Vạn Thanh Lam chớp chớp mắt, nói: “Nguyệt Hoài, cô đúng là một người dễ mềm lòng. Cô thấy Lý Nhĩ Tân không thể làm ăn sinh hoạt nữa nên mới sử dụng rất nhiều cách lợi dụng dư luận, tạo áp lực lên gia đình Hoàng Thịnh, ép bọn họ bồi thường cho nạn nhân thật thoả đáng nhỉ?”
“Yên tâm đi, tôi biết phải viết như thế nào rồi!” Cô mỉm cười, viết thật nhập tâm.
Làn môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy ý cười lạnh lùng.
Người dễ mềm lòng? Cô ư?
Mãi đến gần tối, Vạn Thanh Lam mới sửa xong bản thảo. Sau khi gửi cho Ngụy Lạc phê duyệt, nó sẽ được in ấn và phát hành vào sáng mai. Tin tức lớn nhường này chắc chắn sẽ gây chấn động toàn huyện Thanh An.
Cố Nguyệt Hoài cũng đã vẽ xong bản phác thảo, Vạn Thanh Lam sáp lại gần nhìn ngắm, tò mò hỏi: “Đây là gì?”
“Sắp xây lại nhà, đây là bản vẽ.” Cố Nguyệt Hoài vừa nói vừa mở bản vẽ cho đối phương xem.
Vạn Thanh Lam ngắm một chút, gật đầu nói: “Nhìn cũng không nhỏ lắm. Cơ mà nhà cô đông người, nên đổi sang một căn nhà lớn hơn, bằng không tới lúc anh ba của cô lấy vợ sẽ chẳng đủ chỗ ở. Có đủ tiền chưa? Tôi còn dư một ít đây, hay là tôi cho cô vay nhé?”
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn đối phương, cô nàng này đúng là một cô ngốc hào phóng.
Cô cất bản vẽ đi, cười bảo: “Tôi không cần đâu, cô giữ lại mà sắm đồ cưới cho bản thân.”
Vạn Thanh Lam đỏ mặt, ho một tiếng: “Nói cái gì thế? Tôi còn trẻ mà, mua đồ cưới làm gì!”
Cố Nguyệt Hoài không chọc thủng sự mập mờ giữa cô ấy và Hoàng Bân Bân. Thật ra hai người này rất xứng đôi, quen biết nhau cũng lâu, có nền tảng tình cảm, nếu xem nhẹ khả năng xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì cuộc sống sau này của họ sẽ rất dễ chịu.
Vạn Thanh Lam giục: “Được rồi, mau dọn dẹp đồ đạc rồi đi học lớp ban đêm đi.”