Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 852 - Chương 852 - Em Gái Không Còn Chút Khúc Mắc Nào? 2

Chương 852 - Em gái không còn chút khúc mắc nào? 2
Chương 852 - Em gái không còn chút khúc mắc nào? 2

Em gái không còn chút khúc mắc nào? 2

Cố Nguyệt Hoài ngăn cản, nhìn theo Cố Tích Hoài đã chạy xa, cười nói: “Cha, may mà hồi trẻ cha đi du học. Cha xem điệu bộ bây giờ của cha đi, nếu những bạn học năm xưa gặp lại cha, có lẽ họ không nhận ra cha đâi.”

Nghe vậy, Cố Chí Phượng bình thản lắc đầu: “Làm ông nông dân chân đất mắt toét hai mươi năm rồi, ai để ý chuyện đó làm gì?”

Cố Nguyệt Hoài quan sát vẻ bình tĩnh trên mặt ông, khẽ mỉm cười, trải qua vô số chuyện, tinh thần cuối cùng cũng thả lỏng và thoải mái hơn nhiều.

Hai cha con từ tốn dậm bước, Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng kể lại chuyện gặp phải Cố Duệ Hoài lúc tan lớp ban đêm cho cha biết. Kết hôn là chuyện trọng đại của cả đời người, nếu Cố Duệ Hoài thực sự cưới cô gái ngang ngược kia để chiều theo ý nhà họ Tần thì nửa đời sau của anh ta sẽ không hạnh phúc nổi.

Thật ra cô không lo lắng cho Cố Duệ Hoài, người cô quan tâm là Cố Chí Phượng.

Người đàn ông này không được xem là người cha tốt, nhưng ông lại dành hết sự lương thiện cho cô. Cả hai kiếp này, ông chưa từng bạc đãi cô chút nào. Cô không hy vọng ông phải buồn bực hết nửa đời sau vì quyết định của Cố Duệ Hoài.

Sau khi nghe xong, Cố Chí Phượng quả nhiên dừng bước không đi nữa. Ông nhíu chặt chân mày, đôi mắt loé lên lửa giận.

“Cha đừng sốt ruột. Ngày mai cha hẵng đến công xã hỏi chuyện Lâm Cẩm Thư, xem xem chuyện còn cứu vãn được không. Con nghĩ, với tính tình của Lâm Cẩm Thư, nếu biết cuộc hôn nhân được sắp đặt cho Cố Duệ Hoài là như thế này thì bà ta cũng không đồng ý đâu.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn cha, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng, cứ như thể cô chỉ vừa nói ra một chuyện rất nhỏ nhặt.

Đôi môi Cố Chí Phượng run rẩy: “Bé à, con…”

“Cha, con nói cho cha biết chuyện này, chẳng qua là vì không muốn sau này cha trả giá cho sự lựa chọn sai lầm của Cố Duệ Hoài. Con đã đối xử với anh ta hết tình hết nghĩa rồi. Nếu cha muốn cho anh ta về thì con cũng không có ý kiến.”

“Có điều này, con mong cha tôn trọng sự lựa chọn của con. Cha đừng cố ép uổng anh ta và con hàn gắn lại làm gì. Tình cảm anh em chưa phải đã cạn, nhưng cha có cảm thấy sau khi nhiều chuyện xảy ra như vậy, con còn có thể làm người em gái ngoan chẳng hề có chút oán trách anh ta không?”

“Cha, tâm can người ta là thịt, con cũng vậy, con không thể buông bỏ hiềm khích ngày trước.”

“Tóm lại là sau này con sẽ sống ở thành phố Hoài Hải xa xôi, e rằng rất khó về đây, suy nghĩ thế nào cũng không quan trọng.”

“Cha chỉ cần sống hạnh phúc cùng các anh con là được, nếu thế thì con cũng yên lòng.”

Cố Nguyệt Hoài nói những lời này mà mặt không đổi sắc, còn Cố Chí Phượng lại đỏ hoe mắt. Nghĩ tới hành động khi đó của Cố Duệ Hoài, ông cảm thấy lòng đau như cắt. Đúng vậy, thằng hai làm ra những chuyện thực sự đáng để hình dung bằng từ “ác độc”.

Tuy rằng ông đã già cả, mong mỏi con cái có thể sống hoà thuận với nhau, nhưng khi nghe bé bộc bạch xong, ông làm sao có thể nhẹ nhàng nói ra những lời hoà giải cho cả đôi bên? Ông không nói được, cũng chẳng làm được.

Cố Nguyệt Hoài cụp mắt, đi về phía trước. Hiển nhiên, cô biết những lời này sẽ khiến Cố Chí Phượng chịu tổn thương.

Cho dù vậy, cô cũng muốn nói ra thật rõ ràng. Tuy kiép trước cô làm sai rất nhiều điều nhưng kiếp này cô đã cố hết sức để bù đắp lại rồi. Được sống lại thêm một lần là điều không hề dễ dàng, cô không muốn làm khó bản thân mình.

Qua một hồi lâu, Cố Chí Phượng lau mặt, ông dịu dàng nói: “Bé, con yên tâm đi, cha không ép con, con muốn gì cũng được. Con có thể nói chuyện này cho cha đã là một sự mềm lòng dành cho thằng hai rồi.”

“Ngày mai cha sẽ tới công xã tìm m… Tìm Lâm Cẩm Thư, hỏi cho ra lẽ về mối hôn sự kia.”

Cố Nguyệt Hoài ừm một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc hai người về đến nhà, Cố Tích Hoài đang hào hứng kể lại sự việc mới xảy ra ở chỗ chăn nuôi cho Bạch Mân và Cố Đình Hoài nghe. Vừa biết chuyện Trần Nguyệt Thăng ra tù, sắc mặt Cố Đình Hoài đã chuyển xấu, anh không hề thương hại loại người đó chút nào.

Anh hơi hối hận và tự trách bản thân. Nếu khi ấy anh không vác người từ trên núi xuống thì bé cũng không phải tủi thân ấm ức như vậy. Bây giờ nghĩ lại, thà vứt anh ta trên núi cho sói tha đi còn hơn.

Hai người đang nói chuyện hăng say thì nghe thấy tiếng động, đôi bên cùng im bặt.

Bình Luận (0)
Comment