Điền Tĩnh, cô đến giao lương thực à? 1
Là sáu mươi cân lương thực lận!
Đôi mắt của Cố Chí Phượng đỏ hoe vì kích động.
Cố Đình Hoài cũng hít một hơi khí lạnh, anh ấy vốn tưởng là trong đội chỉ khen ngợi bọn họ, đánh vào mặt mũi để Điền Tĩnh và Trần Nhân không có bậc thang đi xuống thì thôi, không ngờ thế mà đội còn có hình phạt nghiêm khắc và thực tế như vậy nữa!
Sáu mươi cân lương thực, số lượng lương thực này đặt ở trong nhà của ba bất kỳ một thành viên nào trong đại đội cũng không thua kém gì một khoản tiền lớn cả.
Cố Chí Phượng vội vàng nhỏ giọng nói: "Thật sự có sáu mươi cân lương sao?"
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Thật!"
Cố Đình Hoài đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua buồng trong yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Chuyện này tốt hơn hết vẫn là đừng nói cho thằng hai biết, tránh để em ấy cảm thấy khó chịu ở trong lòng."
Cố Chí Phượng liếc mắt, nói: "Khó chịu cái rắm à? Nhà ai mà có thêm sáu mươi cân lương thực lại cảm thấy khó chịu cơ chứ? Không đốt pháo ăn mừng thì đều duy trì sự bình tĩnh mà thôi. Thằng hai vì phụ nữ mà đầu óc thật sự không sáng suốt chút nào. Lúc nào đó ném nó xuống sông để nó tỉnh táo lại một chút."
Cố Đình Hoài nghe xong, giữa hai đầu lông mày xuất hiện một nụ cười khổ và vẻ u sầu.
Hiện tại, anh ấy biết Điền Tĩnh chẳng ra sao cả, nhưng không có ai hiểu rõ tâm tư của thằng hai hơn anh ấy cả. Muốn làm cho anh ta tỉnh táo lại cũng không dễ dàng chút nào. Sau này, vẫn sẽ có phiền toái diễn ra.
Cố Chí Phượng trầm ngâm một lát, ông ấy nói ra: "Muốn để bọn họ chủ động tới cửa giao lương thực cũng không dễ dàng gì đâu." ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, mắt sắc mờ mịt, cô nói: "Bọn họ không đưa lương thực đến đây thì để đại đội đích thân tới lấy vậy."
"Chúng ta đều ở cùng một đại đội, như vậy có phải là không tốt hay không?" Cố Đình Hoài hơi do dự.
Lúc mới tiến vào, Cố Tích Hoài thấy bọn họ đang tụ tập ở một chỗ nhỏ giọng nói cái gì đó, anh ấy cũng không tò mò. Sau khi cất kỹ bát đĩa đã rửa sạch rồi quay về buồng trong, lúc vào cửa còn nói: "Đều đi ngủ sớm một chút đi, dầu hoả không hề rẻ, dùng ít chút đi."
Nghe thấy vậy, ba người yên lặng cười một tiếng.
Cố Đình Hoài nhìn ra bên ngoài một lát, anh ấy nói: "Hôm nay quá muộn rồi. Điền Tĩnh và Trần Nhân chắc chắn cũng sẽ không tới đâu. Chúng ta đi ngủ trước đi, đợi đến mai rồi nói sau vậy!"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô cũng không có chấp nhất đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà của người ta đòi lương thực.
Cô thu dọn bát đũa. Lúc cô vừa định thổi tắt đèn dầu, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng gọi không biết vui hay buồn của Điền Tĩnh: "Cố Nguyệt Hoài! Cố Nguyệt Hoài? Cô đang ở trong nhà, mau tới mở cửa đi!"
Cố Đình Hoài nhíu mày lại, nói với Cố Nguyệt Hoài: "Em đừng nhúc nhích, anh đi mở cửa cho."
Có điều, anh ấy còn chưa kịp bước xuống giường đất, cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Duệ Hoài lao thẳng ra ngoài nhanh như một cơn gió, mở cửa xong liền chạy ra ngoài ngay, cứ như sợ chậm một bước vậy. Cái dáng vẻ sốt ruột vội vàng đi mặt nóng dán mông lạnh của anh ta khiến Cố Nguyệt Hoài phải cau chặt mày lại.
Cô tự nhận là bản thân chưa hề đánh giá thấp tình cảm của Cố Duệ Hoài dành cho Điền Tĩnh, nhưng hôm nay thấy qua, cô mới giật mình và lòng trở nên nặng nề.
Đời trước, sau khi Điền Tĩnh đi tới thủ đô lấy chồng, anh ta mới thu lại tâm tư của mình. Lúc đó, bọn họ còn không biết kẻ báo cáo Cố Chí Phượng đầu cơ trục lợi lại là Điền Tĩnh. Trong nhà gặp phong ba bão táp, anh ta lại qua loa kết hôn với một người phụ nữ ở đại đội trong thôn bên cạnh.
Đời này phải làm sao để anh ta sớm biết được bộ mặt thật của Điền Tĩnh và dừng cương trước bờ vực đây?
Cố Nguyệt Hoài ngồi yên ở bên trên giường đất, vẻ mặt của cô hơi hoảng hốt.
Lúc này, Cố Duệ Hoài đón tiếp Điền Tĩnh vào nhà.
Cô ta đã thay một quần áo mới tinh đã mặc vào sáng nay, trên chân cũng mang môtn đôi giày vải màu đen mộc mạc. Trông như thế, ngược lại là nhan sắc xinh đẹp đã giảm bớt đi rất nhiều. Có điều, nếu bây giờ so sánh cô ta và Cố Nguyệt Hoài thì cô ta vẫn nổi trội hơn như cũ.
Vẻ mặt của Điền Tĩnh bình tĩnh nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong tay ôm theo một túi lương thực đầy ắp.
"Tiểu Tĩnh? Cuối cùng là cô làm sao vậy?"
Ban đầu, Cố Duệ Hoài nhìn thấy Điền Tĩnh tới còn rất vui mừng, nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ta không tốt, trong tay còn ôm theo một túi lương thực nên trong lòng liền xuất hiện một nỗi bất an, anh ta luôn cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó mà bản thân không hề hay biết.
"Cố Nguyệt Hoài, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Mày lại trêu chọc Tiểu Tĩnh rồi hả?" Cố Duệ Hoài thấy Điền Tĩnh không nói lời nào, vẻ mặt của anh ta bất thiện nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, một đôi mắt hẹp dài đầy lửa giận, sắc bén như là dao.