Anh hai Cố, anh thật tốt bụng! 1
Cố Đình Hoài đi ra ngoài tìm người.
Ở bên kia, Điền Tĩnh đang kìm nén cơn giận. Cô ta đang định về nhà thì bị Cố Duệ Hoài đang đuổi theo ngăn lại.
Điền Tĩnh hơi bực, cô ta hất tay Cố Duệ Hoài ra rồi lạnh lùng nói: “Anh làm gì vậy!”
Cố Duệ Hoài sững sờ, Điền Tĩnh mà anh ta từng gặp luôn là người dịu dàng, thanh nhã và điềm tĩnh. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta. Nhất thời, trong lòng anh ta cảm thấy nổi giận và áy náy.
Đương nhiên là cơn giận về hướng Cố Nguyệt Hoài còn đối với Điền Tĩnh là cảm giác áy náy.
Cố Duệ Hoài mấp máy môi: “Xin… Anh xin lỗi, anh thay mặt Cố Nguyệt Hoài xin lỗi em.”
Tuy rằng anh ta mơ hồ cảm thấy làm việc gian dối là sai nhưng anh ta đã thích thầm Điền Tĩnh rất nhiều năm nên giữa việc đúng sai và tình yêu, anh ta chọn vế sau.
Điền Tĩnh hơi khựng lại. Khi Cố Duệ Hoài cụp mắt xuống, cô ta nhìn anh ta với vẻ giễu cợt.
Người anh trai này của Cố Nguyệt Hoài thích cô ta, chuyện này cũng có nguyên nhân.
Khi mới đến, ý nghĩa đầu tiên của cô ta là muốn làm thân với nhà họ Cố nhưng danh tiếng của gia đình họ ở đại đội sản xuất thôn Đại Lao Tử thực sự quá tệ. Ở thời đại này, dư luận có thể giết chết người.
Dù sao đi nữa, cô ta chỉ có thể lựa chọn một người để công lược và nó có thể đóng một vai trò quan trọng trong tương lai.
Mục đích của cô ta chính là cướp đi toàn bộ cuộc sống của nữ chủ Cố Nguyệt Hoài chuyển sang trên người cô ta. Người xưa có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trong mắt cô ta, Cố Duệ Hoài chính là một quân cờ, một quân cờ thậm chí còn không bằng Trần Nguyệt Thăng.
Điền Tĩnh nhìn Cố Duệ Hoài với vẻ ảo não, cơn tức với Cố Nguyệt Hoài cũng dần vơi đi.
“Em…” Đôi mắt của Điền Tĩnh hơi lóe, cô ta cắn môi, nói với vẻ ngượng ngùng: “Anh không sao chứ? Vừa nãy em hơi tức giận, em không cố ý đẩy anh đâu. Anh cũng biết đấy ba mươi cân lương thực đối với gia đình em…”
Nói xong, đôi mắt Điền Tĩnh hơi đỏ lên. Dưới ánh trăng, trong mắt cô ta có nước mắt.
Thấy vậy, Cố Duệ Hoài vô cùng đau lòng.
Trong lòng anh ta, một người dịu dàng như Điền Tĩnh luôn nở nụ cười mới đúng. Không mất thời gian suy nghĩ quá lâu, anh ta buột miệng nói: “Em đừng lo! Anh sẽ trả ba mươi cân lương thực này giúp em!”
Điền Tĩnh chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Cố Duệ Hoài, nhẹ giọng nói: “Thật sao ạ?”
Thấy thế, Cố Duệ Hoài nào để ý được tới cái gì khác, vội vàng gật đầu nói: “Ừ! Thật!”
Nghe vậy, Điền Tĩnh bật khóc: “Anh hai Cố, anh thật tốt bụng!”
Cố Duệ Hoài cũng cười cười gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Đột nhiên, dường như Điền Tĩnh nghĩ đến điều gì đó. Cô ta đưa tay vén sợi tóc trên má ra sau tai, hơi xấu hổ nói: “Anh hai Cố, anh có thể giúp em một việc được không?”
Cố Duệ Hoài hưng phấn: “Có chuyện gì vậy? Em cứ nói đi! Nếu có thể làm được thì anh sẽ không từ chối!”
Vốn dĩ anh ta hơi bối rối, không biết lấy cớ gì để tiếp cận Điền Tĩnh. Hiện tại cô ta đưa ra yêu cầu, đương nhiên anh ta phải cố gắng hết sức thực hiện!
Điền Tĩnh mím môi mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp dường như ẩn chứa tình ý.
Cô hơi do dự một chút rồi nói: “Mấy ngày nay, trong thôn vẫn luôn chỉ trích em nên tạm thời em không muốn đi làm. Anh có thể nhường cho em khoảng đất trống phía sau nhà anh để em trồng một ít rau có được không?”
Nghe vậy, Cố Duệ Hoài cười nói: “Anh tưởng là chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em muốn trồng gì cũng được!”
Điền Tĩnh cười rạng rỡ, cô ta đưa tay lên lau nước mắt rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta thỏa thuận với nhau rồi nhé!”
Hai người nhìn nhau và mỉm cười.
“Thằng hai? Thằng hai!” Giọng nói của Cố Đình Hoài đột nhiên vang lên.
Cố Duệ Hoài quay người lại nhìn, nói với Điền Tĩnh: “Được rồi, em mau về đi. Anh nhìn em đi vào rồi mới về.”
Điền Tĩnh gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ với anh ta, sau đó cô ta bước nhẹ nhàng trở lại sân bên cạnh.
Vừa bước vào cửa, nụ cười trên gương mặt cô ta lập tức tắt ngấm.