Tin tức lớn đến từ Phong Thị 2
Lời này vừa nói ra, quả nhiên đã khiến cho văn phòng tổ ba xôn xao.
"Thật hay giả vậy? Phố lương thực? Đã được thành phố chứng thực sao?”
"Nếu thật sự là vậy thì tôi cũng phải đến Phong Thị một chuyến, mua thêm chút lương thực mang về, thế sự khắc nghiệt, ai biết tình hình mấy năm nay sẽ như thế nào, có tiền trong tay mà trong miệng không có miếng ăn cũng không được!”
"Đúng vậy, nói có lý, nhưng mà Phong Thị này hỗn loạn quá, không bằng chúng ta tổ đội đi cùng nhau đi?”
Mọi người càng nói càng hăng sau, dần dần lệch khỏi chủ đề ban đầu.
Cố Nguyệt Hoài quyết bút vẽ rào rạt, lại không ngờ được lá gan của Hình Kiện lớn như vậy, không chỉ không ẩn giấu một góc lặng lẽ bán lương thực, còn tìm tới Nhật Báo Quần Chúng ở địa phương đăng lên quảng cáo, người này thật sự có chút đầu óc buôn bán.
Chẳng qua, chút đầu óc này đặt ở thời đại này, không biết nên nói là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vạn Thanh Lam nhíu mày, trong nhà cô ấy không thiếu lương thực, đương nhiên sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng, cũng không khỏi khuyên nhủ: "Mọi người đang nói đùa à? Khẳng định đó không phải phố lương thực được thành phố chứng thực, nghe có vẻ hay, nói đến cùng không phải vẫn là chợ đen sao?”
"Chúng ta thường xuyên nhận được tin tức nói rằng Phong Thị đang hỗn loạn như thế nào, mọi người cầm tiền đến Phong Thị mua lương thực, thị dân bản địa nơi đó có thể không biết chắc? Tôi đoán chừng khi mọi người xuống xe lửa đã bị người ta bắt cóc, tiền giấy của mọi người đều sẽ bị cướp!”
“Lại nói, nó chỉ là lương thực thôi, truyền đi lời đồn thổi như vậy, khẳng định có gì đáng nghi”
Hoàng Bân Bân có thể ở bên cạnh Vạn Thanh Lam, giống như trúng giải thưởng lớn, lúc này đương nhiên Vạn Thanh Lam nói cái gì chính là cái đó: “Thanh Lam nói rất có đạo lí, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng, nhưng ngàn vạn lần không được tùy tiện hành động.”
Đồng nghiệp nhiều kinh nghiệm lắc đầu: “Nếu như Phong Thị đã đăng báo thì chắc chắn bọn họ đã đi điều tra, không có hang động nào không có gió, chuyện này không thể là giả, dù sao tôi cũng chuẩn bị đi một chuyến, đừng để đến lúc đó bán hết lương thực, hối hận cũng đã muộn.”
Nói xong, anh ta liền rời khỏi văn phòng, nhìn có vẻ là đến phía văn phòng tổng biên tập.
Những người còn lại trong tổ ba đều ngo ngoe rục rịch, cuối cùng cắn răng, bắt đầu đi theo.
Vạn Thanh Lam giật giật da mặt, lắc đầu nói: "Những người này đều điên hết rồi, Phong Thị là nơi tốt lành như vậy sao?"
"Cô đây là người no không biết cái khổ của người đói, lương thực rất quan trọng đối với người ở thế hệ trước, huyện Thanh An chúng ta đã không còn nguồn cung lương thực, cô đi mà hỏi xã cung ứng và trạm lương thực đi, lương thực cung cấp mỗi ngày tổng cộng chỉ có mấy chục cân.”
“Huyện Thanh An có bao nhiêu người cô biết không? Số lương thực đó chia đến tay mỗi người có thể có được bao nhiêu hả?”
“Một khi tin tức này truyền ra, chỉ sợ dân chúng ở huyện Thanh An sẽ ngồi xe lửa suốt đêm đổ xô về Phong Thị. Lão Lý và những người khác đã biết trước tin này, đều chỉ vào mua thêm một chút lương thực đêm về đủ để qua năm mất mùa này, đương niên sẽ không nghe cô rồi.”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài thong dong mà bình tĩnh, lấy góc độ của người ngoài phân tích chuyện này cho Vạn Thanh Lam.
Vạn Thanh Lam cứng họng, gục đầu xuống suy nghĩ rồi ừ một tiếng: "Bọn họ muốn đi thì đi thôi, cũng thật sự không thể quản được, hơn nữa cô nói đúng, tôi là người no không biết cái khổ của người đói, đứng nói chuyện không eo đau.”
Cố Nguyệt Hoài cong môi nói: “Cứ làm việc chăm chỉ, chờ đến giữa trưa, đi đến xã cung ứng với tôi.”
"Đi đến xã cung ứng làm gì? Mua lương thực? Không phải cô đã nói rằng..." Vạn Thanh Lam khó hiểu nhìn về phía cô.
Cố Nguyệt Hoài cũng không úp úp mở mở: “Không phải mua lương thực, là mua xe đạp.”
Nghe vậy, hai mắt Vạn Thanh Lam chợt sáng lên: "Xe đạp? Được rồi, Nguyệt Hoài, xem ra sau khi đến Nhật Báo Quần Chúng chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, đã đến lúc mua xe đạp rồi! Không tồi không tồi, mức độ sống từng bước được đề cao!”
Người trẻ tuổi, vừa nhắc đến xe đạp, lập tức liền vứt chuyện vừa xảy ra ra sau đầu.
Thời buổi này, ai mà không muốn có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng?