Hối hận cái gì? 1
Bà ta vừa dứt lời, trong phòng đã trở nên yên tĩnh.
Cố Tích Hoài âm thầm nhướng mày, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Cũng không phải anh ấy tin lời Nhiếp Bội Lan, chỉ là tùy tiện từ chức về nhà, nói muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, thật sự không có giống tác phong làm việc của em gái nhà mình.
Tay Cố Chí Phượng cũng siết chặt, bình tĩnh nói: “Lời này của chị có ý gì?”
Nhiếp Bội Lan cười cười, bà ta rất thích loại cảm giác dắt mũi người khác như vậy.
Nhưng nụ cười trên mặt bà ta vừa mới tràn ra, chợt nghe được giọng nói lười nhát của Cố Nguyệt Hoài: “Cô Nhiếp thì hay rồi, ngay cả lý do vì sao tôi đi làm cũng biết. Nếu đã như vậy thì cô bói xem, nếu như đại viện của hội ủy ban cách mạng huyện biết chuyện cô vốn dĩ tên là Cố Kim Phượng, thật ra là thành phần địa chủ thì cô phải làm sao đây?”
“Để tôi nghĩ xem, chắc là Đỗ Kim sẽ ly dị với cô nhỉ? Dù sao, ông ta vẫn đang chờ để cưới người khác mà.”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, nhìn nụ cười cứng ngắc trên mặt Nhiếp Bội Lan, tâm trạng sung sướng cực kỳ.
Nhìn xem, lợi ích của việc sống lại đã xuất hiện, ít nhất một số bí mật mà người ngoài không biết, đối với cô lại là chuyện thường tình được nhìn thấy qua tin tức báo chí ở kiếp trước. Thứ này không có tác dụng gì khác, chính là khiến người ta nhói tim, làm cho người ta chảy máu đầm đìa từng phút từng giây.
Cố Nguyệt Hoài chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, đã khiến bàn tay đang nắm túi xách của Nhiếp Bội Lan trở nên căng thẳng, trắng bệch.
Bà ta thở gấp, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt không dám tin, trong ánh mắt rất nghi hoặc, rất khó hiểu.
Bà ta không biết những chuyện gần như không có ai biết, Cố Nguyệt Hoài đã nghe được ở nơi nào. Một khi vấn đề tác phong của Đỗ Kim bị công bố ra thì tất cả mọi chuyện sẽ tan tành. Thân phận địa vị mà bà ta khổ sở xây dựng nhiều năm, sẽ hóa thành bọt biển trong một đêm !
Nhiếp Bội Lan hít sâu một hơi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài: “Chuyện này không thể nào!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch khóe môi, hoàn toàn không đặt Nhiếp Bội Lan vào trong mắt, cười nói: “Sao lại không thể? Để tôi nghĩ xem, đường Vọng Xuân? Là đường Vọng Xuân phải không? Hình như chính là nơi này? Số mấy nhỉ?”
Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, chống cằm, hứng thú đánh giá sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi của Nhiếp Bội Lan.
Cố Chí Phượng, Cố Ngân Phượng ở bên cạnh nghe thấy mà như lọt vào sương mù, không rõ nguyên do, nhưng từ sắc mặt Nhiếp Bội Lan cũng có thể nhận ra, Cố những gì Nguyệt Hoài nói không phải là lời tốt đẹp, ít nhất đối với Nhiếp Bội Lan mà nói không phải là lời tốt đẹp.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng nói: “Lúc uy hiếp người khác, phải lau mông mình cho sạch sẽ trước đã, cô nói đúng không bà Nhiếp?”
Nhiếp Bội Lan bước nhanh đến bên cạnh bàn, hung hăng vỗ mặt bàn, hạ thấp giọng, kìm nén lửa giận mãnh liệt và sự khó chịu xuống: “Chuyện này rất bí mật, rốt cuộc từ đâu mà cô biết được? Cô đã nói với người khác chưa?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Hiện tại có thể nói chuyện đàng hoàng rồi?”
Nhiếp Bội Lan nhìn biểu cảm bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra. Đây rốt cuộc là thứ yêu nghiệt từ đâu tới, mỗi lần đều bị cô áp chế một bậc, cơn giận bị nghẹn ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không được, đúng là đáng hận!
“Cô muốn nói cái gì, nói đi.” Nhiếp Bội Lan nhắm mắt lại, cũng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Bà ta không ngờ chân trước còn dắt mũi người khác, lúc này mình lại thành người bị dắt mũi, bị Cố Nguyệt Hoài chơi một vố. Hôm nay muốn không bị uy hiếp cũng không được rồi, bà ta không thể tùy ý để cho Đỗ Kim bị mất mũ quan được!
Cố Nguyệt Hoài cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là hy vọng sau này bà quản kỹ Cố Ngân Phượng, cũng ràng buộc chính mình, đừng có đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử nữa. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện này tôi có thể nghiền nát vào bụng.”
Đương nhiên, cô không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không nói.
Nhiếp Bội Lan thở phào nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng Cố Nguyệt Hoài muốn đòi hỏi đủ điều.
Bà ta đáp: “Được.”
Nói xong, bà ta lại nhíu mày: “Chuyện này cô thật sự không nói với người khác chứ?”