Bình an trở về 1
“Thật à?!” Yến Thiếu Ly hít sâu, vẻ mặt khó tin nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Trong khoảng thời gian này cô ấy nghe được không ít những lời bàn tán của người trong đại đội về phố lương thực, ngay cả bọn Lôi Nghị và Uông Tử Yên khi tới chơi cùng cô ấy thì miệng vẫn không quên nói về phố lương thực, đủ để thấy độ phổ biến của nó rộng đến mức nào.
Nhưng chỗ như vậy lại là của chị dâu cô ấy Cố Nguyệt Hoài?
Không chỉ Yến Thiếu Ly mà tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng nhìn nhau một lúc, Cố Chí Phượng mới khô khốc cất lời:
“Bé, bà chủ phố lương thực kia là con à? Nhưng mà lần này con chỉ đi thành phố Phong có một chuyến này, sao có thể thành lập ra phố lương thực được?”
Vẻ mặt ông ấy mờ mịt, Cố Tích Hoài lại chợt nhớ tới Cố Nguyệt Hoài nói bản thân bị bọn buôn người bắt cóc ở thành phố Phong.
Anh ấy hơi ngó liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, lớn tiếng nói: “Cha! Con biết! Chuyện này con phải nói với cha thật cẩn thận!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Tích Hoài đang cười đầy đắc chí, không khỏi day day thái dương, cái tên này…
…
Chuyện ở thành phố Phong đã mang đến cho nhà họ Cố cú sốc lớn thế nào không cần phải nói, mãi cho đến khi Bạch Mân trở về sau khi tan tầm, Cố Chí Phượng đã bắt đầu tự dạy dỗ Cố Nguyệt Hoài rằng con gái không được đi ra ngoài một mình, sau này không cho phép cô lại tự đi xa như thế vân vân.
Thái độ của Cố Nguyệt Hoài cũng vô cùng chân thành, yên lặng gật đầu đồng ý. Cố Chí Phượng nhìn con gái trước mặt mình, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ tự hào.
Ông ấy đã nói gái rượu nhà mình không bình thường rồi mà, dù trước kia hay bây giờ đều sớm làm bà chủ!
“Nguyệt Hoài và Tích Hoài đều về rồi à, trên đường đi có thuận lợi không? Hai người trở về thật đúng lúc, có lộc ăn này.” Bạch Mân nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đầu tiên có hơi kinh ngạc, sau đó khuôn mặt cô ấy tràn đầy ý cười, lấy từ trong túi đồ ăn vặt vẫn còn đang nóng.
“Vui quá đi, mỗi lần chị Bạch Mân về đều có đồ ăn ngon!” Yến Thiếu Ly lấy một miếng bánh ngọt đưa cho Yến Thiếu Đường.
Cô gái nhỏ ăn từng miếng bánh ngọt nhỏ, cong mắt cười: “Chị ơi, ngọt quá.”
Tiểu cô nương cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ ăn điểm tâm, cười cong mắt: “Tỷ tỷ, ngọt.”
Cả nhà bắt đầu chia nhau bánh ngọt Bạch Mân mang về, vui vẻ ăn dưới ánh sáng ấm áp mờ ảo của ngọn đèn dầu.
Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài dịu dàng, cong môi cười, những ngày tháng ở nhà luôn khiến cô thả lỏng và vui vẻ.
Chỉ tiếc là thiếu một người, Thiếu Ngu à, bao giờ anh mới trở về?
*
Sau khi trở về từ thành phố Phong, cả nhà họ Cố bắt đầu bình yên sinh hoạt.
Cố Nguyệt Hoài không cần dậy sớm đi làm, vậy nên cô bắt đầu toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý lên việc kinh doanh trên thửa ruộng trong không gian Tu Di, buổi tối mỗi ngày đều phải làm vài tiếng đồng hồ, thu hoạch chuyển vào kho hàng một vụ rồi lại một vụ.
Trong nháy mắt, thời gian đã qua bốn tháng.
Thu hoạch vụ xuân tới, có lẽ bởi vì năm trước bị thiếu lương thực, năm nay người của đại đội trong vụ xuân đều vô cùng cẩn thận, chỉ cầu nguyện năm nay có thể có mùa màng bội thu, ăn no mặc ấm.
Cố Nguyệt Hoài vốn định nhắc nhở bí thư chi bộ một chút, năm nay đã có nhiều khoai lang, có điều chưa cần cô nói thì bí thư chi bộ đã dán thông báo ở chỗ chăn nuôi, ghi rằng nầm khoai lang đỏ năm nay đầy đủ, đa số đồng ruộng đều trồng khoai lang đỏ, lá cây có thể dùng nuôi lợn.
Các thành viên trong đại đội có phê bình kín đáo với điều này, họ muốn trồng thêm ít lúa nước với cây lương thực, tuy vậy bí thư chi bộ đã nói rồi, bọn họ phản bác lại cũng không hay, cứ như vậy mầm khoai lang đỏ đừng gieo xuống từng hàng, sau hai tháng thì dây đằng đã nhú lên rất dài.
Nói đến nuôi lợn thì không thể không nhắc tới trong sân nhà họ cố có hai con lợn con.
Bây giờ nuôi lợn đã lỗi thời, năm vừa rồi có mấy trận mưa, sau núi vốn dĩ không có một ngọn cỏ giờ đã được bao trùm bởi màu xanh lục từ thảm thực vật, hàng ngày Yến Thiếu Ly dắt Yến Thiếu Đường lên núi cắt cỏ heo, vậy mà tiết kiệm được không ít lương thực trong nhà.