Năm nay, vẫn là một năm tai họa 2
Điền Tĩnh là một người có được năng lực “tiên tri”, biết rất rõ ràng việc leo lên Tống Kim An đại biểu cho cái gì, nếu không cũng sẽ không “khăng khăng một mực” với anh ta như vậy, hơn nữa hai người là vợ chồng chính thức, theo lý thuyết bất kể có xảy ra chuyện gì cũng phải đi đến cùng nhau mới đúng.
Cho nên, trong một năm Điền Tĩnh rời khỏi huyện Thanh An, đã trải qua chuyện gì kỳ lạ sao?
Cố Nguyệt Hoài mặt mày hơi trầm xuống, cô biết, rời khỏi xu thế xảy ra ở kiếp trước, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô chưa bao giờ xem thường Điền Tĩnh này, cô ta giống như một cây tơ hồng vàng*, gặp phải bất kể khó khăn gì cũng có thể bám vào một vật nào đó để ký sinh, xem ra mặc dù không có Tống Kim An thì vẫn còn có những người như Vương Kim An, Lý Kim An... Tóm lại rất khó đối phó.
*Tơ hồng vàng: thực vật sống ký sinh.
*
Thời tiết xuân về hoa nở đã trôi qua, nắng hè chói chang ngày hè cùng với tiếng ve kêu đang tiến đến.
Sáng sớm Bạch Mân đạp xe đạp chở Cố Nguyệt Hoài đi đến bệnh viện, hai bên bờ ruộng đều là những cây lúa mạch cao ngang nửa người, lúa mạch xanh tơi no đủ treo trên cành, vừa nhìn đã biết năm nay là một năm được mùa.
"Nguyệt Hoài, năm nay nhất định sẽ được mùa! Cuộc sống của người dân nhất định sẽ tốt đẹp." Giọng điệu Bạch Mân tràn đầy vui mừng.
Cố Nguyệt Hoài vòng tay ôm lấy eo Bạch Mân, một bên nhìn về phía ruộng lúa mạch xanh mượt.
Gió thổi sóng lúa, từng tầng tầng biển màu xanh lục khiến người ta sung sướng từ thâm tâm.
"Thật sao." Khóe môi cô kéo lên nụ cười, trong mắt lại là một mảnh bi thương nhàn nhạt, được mùa? Không, trời cao tàn nhẫn, chỉ biết cảm thấy cuộc sống của bá tánh càng ngày càng tốt, nửa tháng nữa, khi lúa mạch sắp chín chuyển vàng, sẽ xuất hiện nạn châu chấu.
Nạn châu chấu không tính nghiêm trọng, nhưng cũng khiến cho sản lượng lương thực năm nay giảm đi rất nhiều, sau thuế, số lương thực dự trữ của đại đội cũng không nhiều hơn năm nay là bao, cũng vào tình trạng ăn không đủ no, có thể đói đến da bọc xương.
Năm nay, vẫn là một năm tai họa.
Chẳng qua, nói như vậy cô cũng không có biện pháp nào nói ra, điều đáng buồn của việc biết trước thời thế là vậy, trong lòng cô biết rõ ràng, nhưng không có biện pháp nói ra, nếu như bị người có tâm phát hiện, cô sẽ không trở thành ân nhân cứu vớt dân chúng, sẽ chỉ là yêu nghiệt mê tín.
Sau khi bước lên xã hội mới, những lời nói mê tín như vậy bị cấm nhắc tới, hậu quả sẽ rất nặng nề.
Bạch Mân gật đầu thật mạnh, giọng điệu vang xa, nghiêm túc nói: “Đương nhiên, em nhìn những mạch lúa đằng đó này, nặng trĩu, vừa nhìn đã biết sản lượng không nhỏ, nhất định sẽ được mùa! Một khi đời sống của nhân dân khá hơn, nhà chúng ta cũng không cần ăn lương thực lén lút nữa.”
Nói đến cái này, Bạch Mân có chút dở khóc dở cười, nhà họ Cố cũng không thiếu lương thực, cô ấy gả đến đây đúng lúc là năm tai họa, nhà nhà đều thiếu lương thực, có thể có khoai lang khoai tây ăn lót bụng là rất tốt rồi, chưa kể khi trước cô ấy sống ở nhà Bạch đều ăn không đủ no.
Nhưng bây giờ thì sao? Sau một năm thảm họa, cô ấy thế mà còn béo lên mấy cân!
Cố Nguyệt Hoài chỉ cười không nói gì, chẳng mấy chốc, hai người đã đến bệnh viện.
“Bác sĩ Cố, tới đi làm sao?”
“Bác sĩ Cố, ăn bữa sáng chưa?”
"..."
Hai người một đường đi thẳng qua hành lang, đi vào phòng ngoại khoa, các y tá bác sĩ gặp phải trên đường đều vui tươi hớn hở chào hỏi với Cố Nguyệt Hoài, bất luận là biểu cảm hay giọng điệu, đều rất tôn trọng, hoàn toàn không xem cô là một học viên bình thường.
Bạch Mân nhỏ giọng nói với giọng điệu cực kỳ hâm mộ: "Nguyệt Hoài, với năng lực của em, đã có thể cầm chứng chỉ làm việc rồi.”
"Chờ đến khi Thiếu Ngu trở về, còn cầm chứng chỉ làm việc làm cái gì?" Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, trong khoảng thời gian này làm việc tại bệnh viện, quả thật không uổng phí chút nào, rất nhiều đồ vật mà Lý Tự Ngôn truyền thụ lại, cô đều gặp qua là không quên được, thậm chí có lần ông ấy xin nghỉ không tới bệnh viện, đúng lúc có một công nhân bị đinh sắt đâm thủng mu bàn chân, rất nhiều bác sĩ không dám ra tay, cũng một tay cô xử lý.
Cô có thể dựa vào sức mạnh chữa trị mà "nhìn" rõ ràng tình trạng bên trong cơ thể của bệnh nhân, bất kể là ngoại thương hay là nội thương, việc chữa trị luôn dễ dàng hơn người khác một chút, tên tuổi cũng dần trở nên nổi tiếng, đều nói rằng Lý Tự Ngôn dạy dỗ ra học sinh giỏi.