Xuất phát, đến tiền tuyến 2
Cố Nguyệt Hoài có thể bình yên đi đến tiền tuyến không? Nhất định không thể, điều này gần như là nhận thức chung của Hạ Hồng Chương và người đàn ông trung niên, vậy tại sao lại đưa bản đồ và tin tức cho cô? Đại khái là vì cùng đường, xem ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa đi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cố Nguyệt Hoài liền phất tay cất bản đồ vào không gian Tu Di, sau đó thay áo blouse trắng đang mặc trên người, đi tìm Bạch Mân đang ở trong phòng kiểm tra, vừa nhìn thấy cô, Bạch Mân còn ngẩn người: "Nguyệt Hoài, em đây là?”
"Chị dâu cả, em muốn đi đến thành phố Hoài Hải một chuyến ngay lập tức, sẽ không trở về nhà, chị về nhà nói một tiếng với cha, em đi trước đây." Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc, sau khi bỏ lại những lời này cũng không đợi Bạch Mân trả lời, cô đã vội vội vàng vàng đi rồi.
"Nguyệt Hoài! Nguyệt Hoài!" Bạch Mân đuổi theo hai bước, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài rời khỏi bệnh viện.
Mí mắt cô ấy giật giật, trong lòng cũng dâng lên một chút bất an, luôn có cảm giác như có chuyện lớn gì đã xảy ra.
*
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi bệnh viện huyện, trực tiếp đi đến ga xe lửa, mua chuyến tàu gần nhất đi tới tới huyện Văn Tuấn, huyện Văn Tuấn là huyện thành có đường xe lửa ngắn nhất nối đến biên giới mỏm núi Lăng Xuyên, cô cần phải chuyển xe liên tục không kể ngày đêm.
Mỏm núi Lăng Xuyên nằm ở nơi giao nhau giữa hai nước, nổi tiếng với tảng đá cao tới ngàn trượng, mà phía dưới mỏm đá chính là biển rộng, địa thế cực kỳ hiểm trở.
Dọc theo đường đi, Cố Nguyệt Hoài lòng nóng như lửa đốt, trên mặt lại không hề biểu hiện ra dù chỉ một chút.
Sau khi đến thành phố Phong, cô cũng không ghé qua phố lương thực một lát, mà trực tiếp đổi xe sang chuyến xe lửa nhanh nhất, cả đường vòng đi vòng lại, từ thành phố lớn đông như trẩy hội, dần dần đi đến cánh đồng hoang vu dân cư thưa thớt.
Ba ngày sau, cuối cùng cũng tới huyện Văn Tuấn.
Huyện Văn Tuấn nằm sát biên giới, dân cư không nhiều lắm, hơn nữa đường vận chuyển vật tư khó khăn, dẫn tới trình độ sinh sống của người dân rất thấp.
Cố Nguyệt Hoài dừng lại một đêm trong huyện thành, đến xã cung ứng mua một cái sọt tre cao nửa người, thật ra cô muốn mua một chiếc ba lô leo núi, đáng tiếc xã cung ứng ở huyện Văn Tuấn căn bản không cung cấp, ngoài ra, cô còn thuận tay mua một chút đồ hàng ăn nhanh.
Cô có không gian, nếu tìm được Yến Thiếu Ngu cùng với chiến hữu của anh, cô có thể cung cấp đủ lương thực, nhưng lương thực cần có một đường cung rõ ràng, lúc này lưng đeo cái sọt, lấy cái túi là điều rất tất yếu, nếu không không có cách nào giải thích đồ đạc lấy từ đâu ra.
Ngoài những thứ này, cô còn chuẩn bị một ít dược phẩm, thuốc cầm máu thuốc hạ sốt đều có.
Một ít chuẩn bị đã ổn thỏa, sáng sớm hôm sau, cô liền dùng tiền thuê một chiếc taxi, lái xe thẳng đến mỏm núi Lăng Xuyên.
Tài xế là người địa phương ở huyện Văn Quân, Cố Nguyệt Hoài đã tìm rất nhiều nơi, khó khăn lắm mới tìm được một chiếc taxi như vậy, nói cách khác, cô cũng chỉ có thể bắt ô tô để đi, bằng không chỉ dựa bằng hai chân đi bộ đến mỏm núi Lăng Xuyên, ước chừng sẽ mất thời gian hai ngày.
"Cô gái nhỏ, cô đến mỏm núi Lăng Xuyên du lịch à?" Tài xế hỏi bằng giọng điệu địa phương, nghe có chút tò mò.
Cố Nguyệt Hoài cong cong môi, cười nói: “Đúng vậy bác tài.”
Tài xế lắc đầu: “Trước kia cũng có không ít người đến huyện chúng tôi, muốn nhìn xem biên giới, đáng tiếc trong khoảng thời gian này mỏm núi Lăng Xuyên không an toàn, nghe nói đang có chiến tranh, không ai dám đi, tôi cũng chỉ dám chở cô đến chân núi thôi, không thể đi sâu vào trong đâu.”
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bác tài, đến lúc đó bác để tôi ở dưới chân núi là được rồi.”
Tài xế có chút buồn bực, nương theo kính chiếu hậu liếc cô một cái: “Cô gái nhỏ mà lá gan to gớm nhỉ.”
Suốt chặng đường tiếp theo, hai người câu được câu không trò chuyện, mấy giờ sau, một ngọn núi nguy nga dài miên man hiện lên trước mắt, thậm chí có thể mơ hồ nghe được tiếng nước biển dâng trào, con ngươi Cố Nguyệt Hoài hơi sáng lên, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Mỏm núi Lăng Xuyên, tới rồi.