Tôi là quân y của trung đội 168 1
Vương Hâm giơ tay áo lên lau vết máu trên mặt, rất đau, không phải là mơ.
Gò má của anh ấy hơi giật giật, cẩn thận đánh giá Cố Nguyệt Hoài. Khi đối mắt với đôi mắt mèo giảo hoạt và linh động của cô, mọi sự sợ hãi trong lòng đều bị che lấp, người có đôi mắt như vậy không thể là người xấu được phải không?
Vương Hâm nhìn xung quanh, nhìn thấy những túi tiếp tế chứa đầy đồ, trong lòng cũng cảm thấy rất kích động.
Anh ấy vịn vào cây đứng dậy, nghiêm túc nói với Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí, cảm ơn cô đã cứu tôi và Mạnh Hổ.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cau chặt mày: “Vết thương của các người còn phải dưỡng mấy ngày nữa, quan trọng là thân thể quá yếu ớt, rốt cuộc các người đã trải qua quãng thời gian này như thế nào? Tại sao lại bị dồn ép đến mỏm núi Lăng Xuyên, Thiếu Ngu sao rồi?”
“Đồng chí Mạnh Hổ, phiền anh hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.”
Cô thực sự rất tò mò, với năng lực của Yến Thiếu Ngu, lẽ ra không bị dồn ép đến bước đường cùng mới phải. Địa thế của mỏm núi Lăng Xuyên hiểm trở, lẽ nào anh định chia thành từng tốp nhỏ, đánh tan từng binh sĩ của nước M? Nhưng do cô không kịp tiếp tế, cuối cùng chỉ còn con đường chết.
Mãnh Hổ gãi đầu nhìn Vương Hâm, chuyện liên quan đến tiền tuyến đều là bí mật quân sự, không nên tiết lộ đúng không?
Vương Hâm cũng không biết nên nói như thế nào, quay đầu nhìn Mạnh Hổ, dù sao cũng không phải điểm tên của anh ấy mà.
Cố Nguyệt Hoài coi như không thấy hai người đang đấu mắt với nhau, cô chỉ vào thịt bò đóng hộp tỏa mùi thơm phức bên đống lửa, nói: “Các người có thể ăn chút đồ hộp, vừa ăn vừa nói, cứ tiếp tục chịu đựng như thế, chỉ e hai người không chịu được bao lâu đâu.”
Mạnh Hổ xoa tay, nén tiết nước bọt: “Đồng chí Cố, hay chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào một nhóm binh sĩ nước M đều bị một mình đồng chí Cố giải quyết hết? Còn thi thể đâu? Tại sao đến một thi thể cũng không có? Còn những túi tiếp tế này…” Trên đầu Vương Hâm có một dấu chấm hỏi, đoán không ra
Sắc mặt của Mạnh Hổ thay đổi liên tục, nói nhỏ gần bên tai Vương Hâm: “Cậu còn nhớ đến truyền thuyết Hoàng tiên cô của mỏm núi Lăng Xuyên không? Tôi cảm thấy cô ấy chính là Hoàng tiên cô hiển linh, không cho phép người nước M bước vào mỏm núi Lăng Xuyên, khiến toàn quân bị diệt!”
Khóe miệng của Vương Hâm hơi giật, nhìn Mạnh Hổ với ánh mắt khó tả, trên mặt tràn ngập vẻ không nói nên lời.
“Này, cậu đừng không tin, vậy cậu nói xem ngoại trừ Hoàng tiên cô có sức mạnh siêu nhiên có thể giải thích chuyện binh sĩ nước M biến mất thì còn có nguyên nhân nào khác không? Hơn nữa, không phải là một nhóm mà tận hai nhóm!” Mạnh Hổ giơ hai ngón tay lên, ý vị sâu xa.
Bỗng nhiên sắc mặt của Vương Hâm thay đổi, đột nhiên giọng nói cao hơn một chút: “Hai nhóm?”
Sau khi Mạnh Hổ kể lại một lần những chuyện sau khi anh ấy hôn mê, tuy nói ngắn gọn nhưng cũng có thể nghe ra sự trắc trở trong đó.
Có thể dập đống lửa trong lúc thần không biết quỷ không hay, còn khiến cho hai nhóm binh sĩ của nước M biến mất ngay tại chỗ, quả thực đây là không phải là sức mạnh mà người bình thường có được cho nên trên thế giới này thực sự có “Hoàng tiên cô” sao? Truyền thuyết là thật ư?
Không biết là do năng lực tẩy não của Mạnh Hổ quá mạnh hay là hiện tượng kỳ lạ đã thuyết phục anh ấy, Vương Hâm cũng tin vào lý do thoái thác này.
Mạnh Hổ lại nghiêm túc nói: “Có điều cũng may mà có đồng chí Cố, nếu như không phải cô ấy thì lúc này hai chúng ta vẫn còn bị dồn ép, nói không chừng chính vì cô ấy đến mới khiến Hoàng tiên cô sợ chạy mất, không thì chúng ta đều bị bắt đi ăn mất!”
Vương Hâm gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài lại càng cảm kích hơn.
Cố Nguyệt Hoài hơi mất kiên nhẫn, hai người nói thầm gần mười phút, nếu như quả thực có sinh vật “Hoàng tiên cô” này thì bọn họ nhất định không chạy thoát. Phái hai người có đầu óc không thông minh như thế này đi săn không giống với phong cách của Yến Thiếu Ngu.
Cô thúc giục: “Nếu hai người không đói thì lên đường đi, hãy kể cho tôi nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở trên đường trong khoảng thời gian này.”