Mặt trời mọc 1
Mạnh Hổ trợn tròn hai mắt, giọng nói kinh hãi: “Không thể nào! Trung đội trưởng, có phải nhầm lẫn hay không? Sao Vương Hâm có thể bỏ trốn được?”
Từ khi tiền tuyến từ bỏ giao chiến chính diện, đi tới mỏm núi Lăng Xuyên, trung đội 168 thường xuyên chia thành tiểu đội hai người để đi săn bắt hoặc là phục kích binh lính nước M, mà người tạo thành tiểu đội với anh ta chính là Vương Hâm, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.
Tuy rằng Vương Hâm không phải là người thích nói chuyện, nhưng anh ấy không bao giờ keo kiệt sự quan tâm và suy nghĩ của mình.
Anh ta biết cơ thể Vương Hâm yếu đuối, nhưng anh ấy biết tiếng Anh, đầu óc cũng thông minh hơn người khác, cũng là chiến hữu và người bạn mà anh ta ngưỡng mộ tin tưởng, làm sao anh ấy có thể phản bội nước Z, phản bội trung đội 168? Làm một kẻ đào binh chứ?
Yến Thiếu Ngu ngước mắt, đuôi mắt hẹp dài giương lên, trong con người tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi hỏi cậu, sau khi cậu và Vương Hâm bị binh lính nước M bắt được, có luôn ở cùng với nhau không? Hay cậu ta có cùng người nước M nói chuyện không?”
Mạnh Hổ sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại hình ảnh trước đó, cơ thể như hổ của anh ta chợt chấn động.
Trong mắt anh ta, hai người là cùng bị bắt, cùng bị tra tấn chịu khổ. Do tình cảm thâm sâu, cũng chưa bao giờ hoài nghi điều gì nhưng giờ đây nghĩ lại, dường như Vương Hâm thật sự đã nói rất nhiều chuyện với đám giặc nước M kia!
Hơn nữa, sau khi anh ấy nói xong những lời đó thì bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, binh lính của nước M cũng không đánh đập ngược đãi anh ấy nữa.
Khi đó anh ta còn lo lắng cho sức khỏe Vương Hâm, hoàn toàn không hoài nghi anh ấy có đầu hàng theo địch hay nói gì không nên nói hay không.
“Trung đội trưởng đang tra hỏi cậu đấy! Mạnh Hổ, cậu thành thật nói đi, rốt cuộc Vương Hâm có dùng tiếng Anh để nói chuyện với người nước M không?”Trong đám người, có người giận dữ không kìm được, nhìn Mạnh Hổ không nói lời nào, không khỏi tức giận mà thúc giục.
Ở trên chiến trường, kẻ người ta hận không ai bằng chính là đào binh bán đứng chiến hữu, nếu Vương Hâm thật sự nói cho người nước M biết sơn động bọn họ tạm thời trú ẩn, vậy anh ấy hoàn toàn là một kẻ vô liêm sỉ, thật sự là tên giặc bán nước!
Vẻ mặt Mạnh Hổ đầy đau đớn, môi ngập ngừng một lúc lâu, vẫn không nói ra thành lời, chỉ nhắm mắt gật gật đầu.
Nhìn thấy anh ta gật đầu, đám người xôn xao, lửa giận gần như muốn phun ra.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, dùng đũa khuấy cháo gạo tẻ. Cảm nhận được đủ loại cảm xúc phức tạp như phẫn nộ, đau đớn, nghẹn ngào đan xen lại với nhau của các chiến sĩ chung quanh, làm cô cũng có chút khó chịu, chỉ dựa vào một mình Vương Hâm đã làm tổn thương toàn bộ trung đội 168.
Lại yên lặng vài phút, Cố Nguyệt Hoài mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Hay là ăn trước đi.”
Yến Thiếu Ngu cũng lên tiếng đúng lúc: “Mọi chuyện đã ngã ngũ rồi, rốt cuộc tình huống ra sao, chỉ khi nào gặp được Vương Hâm mới có thể xác định. Hiện tại ăn uống no đủ trước, rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, ứng phó nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Một đám chiến sĩ nhao nhao đồng ý, hai người chia nhau ăn một hộp cháo và một hộp thịt bò.
Trong rất nhanh sơn động cũng chỉ còn lại có tiếng ăn uống sột soạt, đã lâu không được ăn một miếng đồ ăn nóng. Giờ đây ăn nóng hổi, cháo thơm ngào ngạt đi vào bụng, làm cho từ đầu đến chân của mọi người đều thấy ấm áp, dường như hơi ẩm trên người cũng tản đi không ít.
Cố Nguyệt Hoài cũng đưa cho Yến Thiếu Ngu một hộp cơm, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta cùng ăn.”
Yến Thiếu Ngu nhếch khóe môi, bưng hộp cơm đi ra sơn động, ngồi xuống ở cửa, không lâu sau Cố Nguyệt Hoài cầm một đồ hộp tới, cô đưa đồ hộp cho Yến Thiếu Ngu: “Thức ăn của người nước M cũng được đấy, đồ hộp rất ngon.”
Tuy nói những thứ này chưa chắc đã bổ, nhưng so với thịt sống mà nhóm Yến Thiếu Ngu ăn thì đây đã là mỹ thực rồi.
Yến Thiếu Ngu liếc mắt nhìn cô, cũng không cậy mạnh, nhận lấy đồ hộp rồi ăn, dạ dày hơi co rút, mang đến cơn đau làm lông mi anh khẽ run, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Ăn cháo gạo tẻ cho ấm dạ dày.”