Đại thắng! 1
Giọng điệu của anh thong dong, kể lại mọi việc từ đầu tới cuối. Ngoại trừ việc giấu diếm năng lực đặc biệt của Cố Nguyệt Hoài, những chuyện khác đều từ đầu chí cuối không hề thay đổi. Về phần một mình Cố Nguyệt Hoài giết chết mọi binh sĩ thì được thay đổi thành anh và Cố Nguyệt Hoài may mắn vì doanh trại của nước M được canh gác lỏng lẻo. Hơn nữa, tài thiện xạ của anh lại cực kỳ chính xác, hai người cứ như vậy không có chút khó khăn nào mà chiếm được pháo đài này.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Cố Vĩ rất phức tạp, ông ấy nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu một lúc lâu. Cuối cùng, ông ây mới thốt ra một câu: "Thật sự là ông trời ban cho cho chén cơm ăn sao? Thực sự có người may mắn đến vậy. Lần đầu tiên ra chiến trường mà cũng giành được quân công ở trong tay hay sao?"
Dù Cố Vĩ có nghi ngờ, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt ông ấy. Cho dù ông ấy không tin đi nữa, tóm lại pháo đài quân sự đã nằm ở trong tay rồi.
Đuôi lông mày của Yến Thiếu Ngu khẽ nhúc nhích, giọng điệu của anh vẫn duy trì được sự bình tĩnh: "Có lẽ bởi vì chúng tôi sắp kết hôn nên chuyện vui ập tới."
Khóe miệng của Cố Vĩ giật một cái, ông ấy hơi im lặng. Tuy nhiên, lúc nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, ánh mắt của ông ấy xuất hiện một chút hồi ức. Ông ấy nhớ rõ là khi còn bé, Yến Thiếu Ngu đã đi theo cha của mình đến quân đội. Khi đó, chính là mấy người bọn họ suốt ngày dẫn theo anh lên núi rồi xuống biển.
Khi còn trẻ, Yến Thiếu Ngu rất nóng tính và nói chuyện làm việc cũng giống như một kẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Đáng tiếc là kể từ khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh đã tiến vào quân khu số 8 và bắt đầu từ vị trí một tân binh đi lên. Rốt cuộc anh đã không còn giữ được vẻ kiêu ngạo khó thuần nữa.
Đã rất lâu rồi, ông ấy chưa từng trông thấy một Yến Thiếu Ngu như vậy. Bây giờ, ngược lại là ông ấy có chút vui mừng.
Cố Vĩ lắc đầu, cười xua tay nói: "Được rồi, biết cậu kết hôn rồi. Quay về đi, chờ chiến sự ở tiền tuyến kết thúc, quân khu sẽ cho cậu về nhà tổ chức hôn lễ đàng hoàng. Cậu cũng đừng bạc đãi con gái người ta. Quân y Cố là một người rất có năng lực. Sau này, vợ chồng hai người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể hoàn thành việc lớn, nói không chừng là tương lai có thể xoay chuyển tình thế."
Vế câu nói sau của ông ấy mang theo một chút ý nghĩa sâu xa nào đó.
Yến Thiếu Ngu không nói gì, anh chỉ kéo Cố Nguyệt Hoài rời khỏi sở chỉ huy.
Hai người vừa đi ra ngoài, Mạnh Hổ đã nhanh chân chạy tới, nhỏ giọng nói: "Trung đội trưởng, quân y Cố, có chuyện gì không? Thủ trưởng Cố không có làm khó dễ hai người chứ? Quân y Cố, thủ trưởng là người ngoài lạnh trong nóng. Nếu ông ấy có nói cái gì làm cho cô mất hứng, cô cũng đừng để ở trong lòng. Nhìn xem, hai người đều họ Cố, nói không chừng có thể là vài thế hệ sau vẫn là người một nhà đấy!"
Nghe những lời nói không hợp theo lẽ thường của Mạnh Hổ, mí mắt của Cố Nguyệt Hoài giật một cái.
Yến Thiếu Ngu cũng nhìn về phía anh ta, giọng lạnh lùng nói: "Cậu rảnh không có việc gì làm sao?"
Mạnh Hổ ngượng ngùng cười một tiếng, anh ta liên tục bỏ chạy ra xa. Ngược lại, dáng vẻ giống như tên dở hơi lại khiến cho bầu không khí ở bên trong pháo đài quân sự càng sinh động hơn.
Sau đó, toàn thể binh sĩ cũng bắt đầu kiểm kê vật tư ở trong kho hàng. Đợi đến sau khi kiểm kê xong, đã qua ròng rã một ngày trời. Trong lòng Cố Vĩ có tính toán riêng, ông ấy bắt đầu sắp xếp bố trí. Với sự chi viện của hỏa lực mạnh mẽ ở tiền tuyến, triển khai phản công mạnh mẽ!
Có lẽ là bởi vì công trạng lớn mà trung đội 168 lập nên, cho nên trong khoảng thời gian kế tiếp, bọn họ không cần phải ra tiền tuyến nữa, mà đảm nhận việc vận chuyển vật tư. Việc đi qua đi lại giữa tiền tuyến và pháo đài dưới mặt đất tương đối an toàn hơn rất nhiều.
Về phần Cố Nguyệt Hoài, cô xung phong tham gia nhiệm vụ chữa trị cho thương binh ở tiền tuyến.
Cô là nữ quân y duy nhất ở tiền tuyến. Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy cô được tới đây đều nhờ vào mối quan hệ với Yến Thiếu Ngu và chẳng ai tin cô có thể làm quen với cảnh tượng đẫm máu cả. Không ngờ cô lại có thể xử lý vết thương mà mặt không đổi sắc!