Đồng chí Cố, lần sau gặp lại! 2
Cố Nguyệt Hoài không cần thổi phồng hàng hóa của mình, vì hàng của không gian Tu Di đều là hàng chất lượng cao cả, chỉ cần nhìn là biết ngay.
Hạ Lam Chương vốn chỉ tính vài quả trứng, nhưng vừa nhìn thấy đồ trong giỏ thì lập tức vung tay mua gần hết, hơn hai mươi quả trứng, thêm một con gà mái và mười lăm ký lúc mạch, tất cả được gói chặt trong một cái túi lớn.
Trên mặt Cố Nguyệt Hoài hiện rõ ý cười, vui vẻ nói: “Trứng một đồng năm, gà mái ba đồng chín, lúa mạch bốn đồng hai, tổng cộng hết chín đồng sáu hào. Tính ra là anh mau gần hết rồi, vậy tôi cũng không về lại chợ đêm bán làm chi cho mệt, phần còn dư tặng luôn cho anh vậy.”
Trong sọt còn lại tầm hai lạng rưỡi táo đỏ và năm ký lúa mạch, nếu đem bán thì ít nhất cũng thêm được một đồng, nhưng nể tình tô mì, cô không thể để Hạ Lam Chương trở thành kẻ tiêu tiền hoang phí, thế nên xem như chút quà tặng người đi.
Với lại, cô cũng lười tới đó ngồi chờ lắm rồi, có thời gian đó chi bằng về nhà trồng lúa mạch còn hơn.
Hạ Lam Chương sững sờ vài giây, sau đó lôi từ trong túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn, nhét vào tay Cố Nguyệt Hoài, rồi không chờ cô thối tiền lại mà vội vàng cột đồ lên yên sau xe đạp, nhấc chân đạp xe chạy vút đi.
Vừa chạy, anh ấy vừa phất tay: “Đồng chí Cố, lần sau gặp lại!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn tờ tiền trong tay, không từ chối mà nhét ngay vào túi, sau đó cõng sọt trên lưng, đi về nhà.
Tổng thu nhập hôm nay là hai mươi hai đồng sáu hào, nhiều hơn lương tháng của một công nhân trong xưởng nữa! Nhưng với số nợ một trăm bốn mươi đồng thì vẫn còn xa xôi lắm.
Lúc Cố Nguyệt Hoài về tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì mới tầm hai giờ chiều, các xã viên vẫn còn chăm chỉ làm việc dưới ruộng.
Cô cõng sọt về tới nhà, lúc này Cố Tích Hoài đang ngồi trong sân đọc sách, từ sau cái đêm cô không cho anh ta lấy túi lương thực trong nhà thì hành tung của anh ta bắt đầu trở nên kỳ lạ, dăm ba bữa không có ở nhà, cũng không thèm xuống ruộng làm việc.
Lúc đi ngang qua Cố Tích Hoài, Cố Nguyệt Hoài thuận miệng hỏi: “Anh ba, luống rau bó xôi sau nhà nảy mầm chưa?”
Cố Tích Hoài ngẩng đầu nhìn cô: “Nhú lên từ lâu rồi, cao tầm ngón tay út ấy.”
Điền Tịch đã hết hứng thú với mảnh đất sau nhà cô, mặc cho cô gieo hạt trồng rau bó xôi.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Tốt, tối nay em nấu mì trứng với rau bó xôi cho cả nhà nhé?”
“Trứng?” Cố Tích Hoài ngạc nhiên vô cùng, đó là hàng hiếm đấy.
Cố Nguyệt Hoài không giải thích, xoay người cõng sọt về phòng, rồi lấy từ trong không gian Tu Di ra mười quả trứng và một con gà mái bị đánh ngất xỉu. Tuy mọi chuyện trong nhà đã tiến vào quỹ đạo, nhưng trên phương diện ăn uống vẫn có chút nghèo đói.
Cả một tuần nay, thứ cô ăn nhiều nhất chính là cháo gạo lứt.
Nhắc tới cháo gạo lứt, không thể không nói đến Trần Nhân, sau cái đêm Điền Tịnh đưa lương thực tới, Trần Nguyệt Thăng đã lén giúp Trần Nhân chuyển mười lăm ký lương thực tới tay Cố Đình Hoài, và số lương thực đó giống gạo lứt như đúc.
Vì vậy, không cần nói cũng biết gạo của Điền Tịnh bắt nguồn từ đâu ra.
“Là trứng gà thật kìa, em tới chợ đêm hả?” Cố Tích Hoài cau mày nhìn mười quả trứng gà vừa to vừa tròn trên bệ bếp.
Hiện tại, trong nhà đã cấm các thành viên tới chợ đêm rồi mà, sao cô gái này lại đi ngược với đám đông vậy?
Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Tích Hoài, bình tĩnh nói: “Anh ba, tình hình trong nhà thế nào hẳn anh cũng rõ, em không cho mấy anh đi là vì lo mọi người sẽ xảy ra chuyện, nhưng em là con gái, tỷ lệ bị bắt thấp hơn nhiều, với cả các anh gầy quá, cần được bồi bổ.”
Nghe vậy, trong mắt Cố Tích Hoài thoáng hiện vẻ áy náy.
Nguyên một tuần nay, ngày nào anh ấy cũng để mắt tới Cố Nguyệt Hoài, xem thử cô có thể kiên trì được bao nhiêu ngày thì mèo vẫn hoàn mèo, nhưng không, cô ngày một tốt lên, không chỉ bắt đầu đi làm lấy công điểm mà còn chăm chỉ về nhà nấu cơm cho mọi người, cũng không đòi ăn lương thực tinh chế nữa.
Cô làm nhiều, ăn ít, báo hại trông có vẻ người làm anh như anh ấy lại chẳng làm việc đàng hoàng.