Ngày tám tháng tám 1
Môi Cố Tích Hoài hiện lên nụ cười nhạt, anh ấy bày ra biểu cảm vô cùng đắc ý với Cố Chí Phượng.
Anh ấy hắng giọng, nâng chén rượu với Yến Thiếu Ngu: "Được, anh ba xem trọng em!"
Sự thay đổi của Yến Thiếu Ngu lọt vào mắt Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, hai người hơi rũ mắt, che khuất giọt nước mắt xúc động ở đáy mắt, từ khi nhà họ Yến gặp chuyện không may, bọn họ chưa từng thấy anh cả tươi cười, bây giờ đã anh đã có gia đình, anh cũng thay đổi.
Nếu nhà họ Yến không tan vỡ, cha mẹ vẫn còn ở đây, vậy gia đình bọn họ chính là gia đình hạnh phúc nhất đúng không?
Sau đó mọi người trên bàn căm bắt đầu thảo luận cụ thể về tình hình hôn lễ, ban đầu nói sẽ tổ chức hôn lễ của Cố Đình Hoài và Bạch Mân trước, nhưng nghĩ rằng ngày nghỉ của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài không nhiều, nên bọn họ sẽ tổ chức trước.
Yến Thiếu Ly hào hứng nói với Cố Nguyệt Hoài: "Nguyệt Hoài, ngày mai chúng ta bắt đầu treo lụa đỏ và dán chữ hỷ nhé?"
Bạch Mân cười: "Chị xin nghỉ, chúng ta làm cùng nhau sẽ nhanh hơn đúng không?"
Cả nhà đều hòa thuận vui vẻ, tiếng cười trong phòng thật lâu không biến mất.
Bởi vì Yến Thiếu Ngu quyết tâm sau khi kết hôn mới ở cùng nhau, vậy nên buổi tối anh không đi đến phòng, mà chen chúc trong phòng của Yến Thiếu Ương, người cha già Cố Chí Phượng vô cùng vui mừng vì điều này, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng rất hài lòng.
Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, cô nghĩ nghĩ, trước khi ngủ vẫn kéo Yến Thiếu Ngu vào phòng, dẫn anh vào không gian Tu Di làm việc.
Hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, ở chung một phòng là rất bình thường, huống hồ anh cũng đã biết chuyện không gian Tu Di, dù sao sống cũng phải làm việc đúng không? Có thể tiết kiệm được sức lực, mà còn có thể thu hoạch được lương thực gấp đôi.
Yến Thiếu Ngu không có ý kiến về chuyện này, anh cũng muốn mình làm nhiều hơn, Cố Nguyệt Hoài có thể làm ít hơn, hai vợ chồng hì hục làm việc đồng áng, khỏi phải nói, Yến Thiếu Ngu thật sự là một người lao động giỏi, anh xoay cối xay không cần dùng súc, còn hiệu quả hơn dùng trâu.
Từng túi bột gạo trắng như tuyết xếp chồng lên nhau trong nhà tranh, cho đến khi đêm dài yên tĩnh, hai người mới rời khỏi không gian.
Thế nhưng cho dù Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn giữ lại, Yến Thiếu Ngu mặt không đổi sắc tim không đập nhanh vẫn rời đi, anh đi đến phòng của Yến Thiếu Ương.
Cố Nguyệt Hoài cười lắc đầu, một đêm ngon giấc.
Hôm sau, Yến Thiếu Ly dậy sớm nấu bữa sáng, cơm nước xong, Cố Chí Phượng, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương bắt đầu làm việc, Cố Đình Hoài đạp xe đạp đưa Bạch Mân đến bệnh viện huyện xin nghỉ, thuận tiện mua những đồ đám cưới cần dùng đến trên đường trở về.
Khi Cố Nguyệt Hoài thức dậy, Yến Thiếu Ngu cũng vừa đi chạy từ bên ngoài về.
Yến Thiếu Ly trông chờ mòn mỏi, thấy Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa ra, cô ấy đứng bật dậy, lấy một chữ hỷ trong đống đồ đỏ chót dưới đất lên, cô ấy cười tủm tỉm nói: "Chị dâu, chị dậy rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta có thể bắt đầu làm việc. Chị nhìn này, những thứ này đều là anh cả Cố mua từ lâu rồi, cũng đã để được một khoảng thời gian dài!"
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua, đây đúng là những thứ mà cô đưa tiền cho Cố Đình Hoài, bảo anh ấy mua.
Anh ấy không vội dùng nó cho đám cưới của mình và Bạch Mân, ngược lại cất để cho cô và Yến Thiếu Ngu dùng.
Yến Thiếu Ly bưng cơm ra, cô ấy nói: "Đúng rồi chị dâu, sáng nay bí thư chi bộ đến đây một chuyến, nói là có việc tìm chị, chị chưa dậy nên em cũng không gọi, ông ấy đành đi về, không biết có phải có chuyện gì quan trọng không."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Ăn cơm xong chị sẽ đến chỗ chăn nuôi."
Yến Thiếu Ngu ăn cơm xong thì đi ra ngoài ruộng, mặc dù anh không phải là thanh niên tri thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhưng giúp đỡ làm việc cày cấy cũng không thành vấn đề, Cố Nguyệt Hoài cũng đi đến chỗ chăn nuôi.