Chương 110: Chạy ra hổ khẩu lạc
Chương 110: Chạy ra hổ khẩu lạcChương 110: Chạy ra hổ khẩu lạc
hang hổ
Đáng tiếc, bây giờ là ngày mùa đông, buổi sáng hơn 6 giờ, trời cũng chưa sáng, sương mù tràn ngập, trên đường căn bản không nhìn thấy người nào.
Không đúng......Trời lạnh như vậy, bà mối Lý vì sao sáng sớm lại chặn ở trên đường cô đi học?
Rõ ràng chính là có âm mưu từ trước.
Mục đích của bà mối Lý rất có thể chính là ngăn cản cô đi thi, dùng phương pháp này trả thù cô.
Phỏng đoán này làm tim Thẩm Miên trầm xuống đáy cốc, cô căn bản không mạnh bằng bà mối Lý, nếu không ai hỗ trợ, lần này chỉ sợ thật sự sẽ bỏ lỡ giờ thi.
Ông trời chiếu cố cô, cho cô trọng sinh, cho cô hy vọng, chẳng lẽ lại muốn cho cô tuyệt vọng sao?
Không, cô không thể nhận mệnh.
“Cố ý ngăn trở học sinh đi thi là phạm pháp”
Trong ánh mắt cô lóe lãnh lệ cùng kiên định không hợp độ tuổi, làm người sinh ra một loại cảm giác áp bách về tinh thần.
Nhưng cô dù sao cũng là đứa trẻ thân thể choai choai, loại người thân kinh bách chiến như bà mối Lý, chỉ bị dọa sửng sốt một chút, lý trí liền đã trở lại. Cô biu môi trào phúng: “Đừng lấy cảnh sát ra doạ ta, Thiên Vương tới ta cũng không sợ.”
Nếu thật sự muốn ngăn trở Thẩm Miên đi thi, cô khẳng định sợ, nhưng mục đích của cô cũng không phải là không cho Thẩm Miên đi thi, cho nên cô một chút cũng không bị dọa.
Một trận tiếng lục lạc xe đạp đột nhiên truyền đến, ánh mắt Thẩm Miên sáng lên, không qua bao lâu, liền nhìn thấy hai học sinh kết bạn đạp xe đi ngang qua, hai học sinh không nghĩ tới giữa đường có người đứng, vội vàng dừng xe đạp.
Bà mối Lý thấy thế, trên tay kéo càng khẩn.
Hai học sinh này Thẩm Miên không quen, vừa thấy biểu tình của họ, cô liền biết, hai người sẽ không giúp cô.
Nhưng Thẩm Miên cũng không từ bỏ, “Phiền toái các bạn đến trường học giúp tớ nói cho thây Trần một chút, có người ngăn ở trên đường không cho tớ đi thi”
“Con oắt chết đầm kia, tâm nhãn cũng thật nhiều” bà mối Lý hung hăng trừng hai học sinh đi ngang qua một cái, “Các ngươi cứ mặc kệ đi, đừng quản nhiều, bằng không các ngươi cũng đừng nghĩ đi được”
Hai học sinh bị dọa đến, nhìn thoáng qua Thẩm Miên, đẩy xe đạp liền đi.
Mắt thấy nếu còn tiếp tục trì hoãn, cô đi đến trường học khẳng định sẽ trễ, vành mắt Thẩm Miên không khỏi do lên, tim hung ác, san lúc bà mối Lý không phòng bị, trực tiếp nắm tay cô cắn một ngụm.
“Ai ul Ngươi cái con bé chết dầm kia, ngươi thuộc họ nhà chó có phải không?”
Bà mối Lý theo bản năng buông tay ra, Thẩm Miên mượn cơ hội này xoay người bỏ chạy, bà mối Lý rốt cuộc tuổi lớn, động tác không linh hoạt như Thẩm Miên, hơn nữa Thẩm Miên đủ lươn lẹo, chạy như một con trạch.
Rất nhanh liền ném bà mối Lý ở mặt sau.
Cô chạy quá gấp, hơn nữa sương mù dày đặc, không bao lâu liền đụng trúng một người, ở dưới tác dụng của phản lực, cô bị đâm lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa té ngã, lại bị người bắt được cánh tay.
“Cẩn thận”
Âm thanh này có hơi chút quen tai, không đợi Thẩm Miên thấy rõ là ai, liền nghe người nọ kinh ngạc nói.
“Di! Là em sao? Em chạy gấp như vậy làm gì?”
“Buông tôi ra.”
Ông trời là thật sự muốn đùa chết cô sao?
Thật vất vả chạy thoát từ trong tay bà mối Lý, thế nhưng lại đụng phải Từ Hải Dương.
Cô dùng sức giãy giụa, tay Từ Hải Dương lại giống như một cái kìm, gắt gao giam cầm cánh tay cô, “Có phải bị muộn thi rồi hay không?”
“Con bé chết đầm kia, ngươi thuộc họ chó có phải không? Dám cắn ta” bà mối Lý thở hổn hển đuổi theo, nhìn thấy Thẩm Miên bị Từ Hải Dương lôi kéo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Này con oắt chết đầm kia, dám cắn cô, cần phải giáo dục một chút.
Thẩm Miên tâm chợt lạnh, ánh sáng trong đáy mắt hoàn toàn tắt.
“Thím Lý, thím đuổi cô ấy làm gì?” Từ Hải Dương vẻ mặt kỳ quái.