Chương 1138: Lễ hỏi
Chương 1138: Lễ hỏiChương 1138: Lễ hỏi
“Lễ hỏi?” Thẩm Miên chớp chớp mắt, “Em còn chưa có nghĩ xong là muốn bao nhiêu”
Hạ Nam nhỏ giọng cười, “Vậy em hiện tại ngẫm xem, đại khái bao nhiêu thì thích hợp, anh nhìn xem tài sản trên danh nghĩa hiện tại của anh có đủ chỉ trả tiền lễ hỏi hay không”
Thẩm Miên chạy nhanh gật đầu, “Đủ rồi đủ rồi, tiền lễ hỏi em muốn khẳng định là ở trong phạm vi năng lực của anh”
“Hử?” Hạ Nam cười như không cười nhìn cô, “Bà Hạ, xin hỏi em tính toán muốn bao nhiêu?”
Thẩm Miên nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, vươn một ngón tay, nhưng tựa hồ cảm thấy mệt, lại chạy nhanh giơ thêm một ngón, “Chuyện tốt thành đôi, hai trăm vạn đi!”
Nguyễn Dễ Dương và Lý Càng hiện tại phụ trách quản lý công ty, hoa hồng thuộc về Hạ Nam mỗi năm đều định kỳ chuyển tới tài khoản của hắn, cho nên, Hạ Nam tuy rằng 5 năm không ở trên thương trường, nhưng số tiền trong tài khoản, lại càng ngày càng nhiều.
Phó Hoa sợ cô không có tiền dùng, mỗi tháng đều sẽ chuyển một số tiền đến tài khoản cô, Thẩm Miên cũng không dùng đến, tất cả đều tiết kiệm lại, vốn tính toán qua hai năm nữa, sẽ dùng tên Hạ Tiểu Bắc mua một căn biệt thự, hiện tại Hạ Nam đã trở lại, ý tưởng của cô cũng thay đổi.
“Hai Trăm Vạn?” Hạ Nam hơi hơi nhướng mày.
Hạ Nam xoa xoa tóc cô, “Em đòi lễ hỏi có hơi ít”
“22a”
Hai Trăm Vạn còn ít?
Thẩm Miên kinh ngạc trợn to mắt.
Hạ Nam lại nói: “Anh tính toán chuyển 60% cổ phần của anh sang tên em.”
Thẩm Miên vẻ mặt kinh ngạc.
Cô chẳng những không vui, ngược lại có loại cảm giác bất an.
“Anh Hạ, anh có phải có chuyện gì gạt em không? Anh không cần làm em sợ.”
“Đừng nghĩ nhiều” Hạ Nam an ủi nói: “Cổ phần sang tên cho em, là bởi vì sợ anh vạn nhất về sau lại phát sinh sự tình gì, có cổ phần, đối với em và Tiểu Bắc, sinh hoạt cũng coi như là có bảo đảm”
Thẩm Miên nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt hắn, “Đừng nói lời ngốc nghếch, em chỉ cần anh ở bên em là được, em không cần bảo đảm, có anh, em và Tiểu Bắc liền có chỗ dựa.”
Ngón tay Hạ Nam nhẹ nhàng cọ xát ở trên vai Thẩm Miên trong chốc lát, nói: “Đây là nghĩa vụ của người làm chồng và làm ba như anh, Miên, trong 5 năm vừa qua, anh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao không có chuyển cổ phân tới tên em, có tiên tài chống đỡ, em muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, người bình thường sẽ không dám ức hiếp em”
“Anh Hạ, anh đã cho em đủ nhiều, chỉ cân anh ở bên em, em liền thấy đủ.” Thẩm Miên không phải người đam mê hàng xa xỉ, đối với cô tới nói, tài sản trên danh nghĩa hiện tại của cô, cũng đủ cô sinh sống, “Em cũng không cần cổ phần của anh, em chỉ cần anh vẫn luôn nhớ thương em và Tiểu Bắc, như vậy mặc kệ phát sinh sự tình gì, anh chỉ cần nghĩ đến em và Tiểu Bắc không có ai chiếu cố, anh liền nhất định sẽ bài trừ muôn vàn khó khăn, đi về bên cạnh hai mẹ con em.”