Chuong 117: Thi 2
Chuong 117: Thi 2Chuong 117: Thi 2
Những lời này, hắn ở trên lớp học đã nói vô số lần, nhưng nhìn thấy Thẩm Miên, vẫn không nhịn được lại nhắc nhở một lần nữa.
Học tra thành tích học tập vẫn luôn đếm ngược từ dưới lên, dưới sự dạy dỗ nửa năm của hắn đã thông suốt, đối với bất luận giáo viên nào tới nói, đều là một loại vinh quang vô thượng.
“Thầy Trần, em sẽ nỗ lực.”
Thẩm Miên cười, làm một cái thủ thế cố lên, Trần Kiệt sửng sốt một chút, giơ tay lên học Thẩm Miên làm một động tác tương đồng, dậy Thẩm Miên đã lâu, lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Miên cười thiên chân như vậy.
Đứa nhỏ này trước kia tương đối hướng nội, luôn cúi đầu không hé răng, sau khi thành tích học tập tốt hơn một chút, lại có một loại khí chất ông cụ non, rất ít khi cười giống đứa trẻ như lúc này.
Trần Kiệt bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Thẩm Miên vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ.
“Nhiều học sinh như vậy, vì sao cũng chỉ kêu cố lên với Thẩm Miên? Thầy Trần cũng quá bất công” Vương Lăng Lăng xếp hàng ở phía sau thấp giọng oán giận một câu.
“Nó giỏi nịnh hót” Triệu Hân Lan nhỏ giọng nói tiếp, lần trước hai giáo viên cãi nhau, người khác đều không lên tiếng, chỉ có Thẩm Miên là người thứ nhất đứng lên.
Trước kia cô cảm thấy Thẩm Miên ngốc, ôm sai đùi, sau tưởng tượng lại, liền cảm thấy Thẩm Miên rất có tâm cơ.
Thẩm Miên căn bản biết Lý Thu Mai không thích cô, cho nên mới vẫn luôn lấy lòng Trần Kiệt.
“Ninh not thầy Trần có lợi ích gì?” Vương Lăng Lăng khinh thường hừ lạnh, “thầy Trần cũng không thể cho nó nhiều điểm hơn”
“Nhưng thầy Trần có thể cho nó xem đề trước.”
Âm thanh Triệu Hân Lan áp rất thấp.
Vương Lăng Lăng vẻ mặt khinh thường, “Vậy so với gian lận có khác gì nhau? Ta mới không hiếm lạ.”
Trên thực tế, trong lòng cô so với ai khác cũng ghen ghét hơn, bằng không cũng sẽ không bảo Chu Tư Vũ đi hỏi thăm.
Nói trắng ra, đây là không ăn được nho thì nói nho còn xanh.
Ở dưới sự dẫn dắt của phó hiệu trưởng, các bạn học rất nhanh đều tìm được chỗ ngồi của chính mình, đại khái qua một hai phút sau, chuông đi học liền vang lên.
Giám thị là một giáo viên ngữ văn cùng phó hiệu trưởng, hai người phát bài thi đến trong tay các bạn học, sau khi tuyên bố không được châu đầu ghé tai, liền bắt đầu đi qua đi lại, sợ học sinh sao chép gian lận.
Năm nay đề mục tương đối khó, các học sinh sau khi nhìn đại khái bài thi một chút, đều là một bộ dáng mặt ủ mày ê.
Chỉ có Thẩm Miên thực bình tĩnh, cô không dám lãng phí một giây một phút nào, tiếp nhận bài thị, trước viết tên lên, còn dùng chiếc bút máy mà hiệu trưởng khen thưởng để viết.
Có lễ là trời cao chiếu cố, mấy đề mục đầu, cô đều hiểu, gần như không cần suy nghĩ đã có thể làm ra tới.
Đặc biệt là đề lựa chọn, cô làm nhanh nhất.
Giáo viên tuần tra một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt ở trên người Thẩm Miên, thấy cô từ lúc cầm bài thi, liên múa bút thành văn, không khỏi có chút tò mò.
Học sinh này đã đi qua văn phòng vài lần, gần như mỗi giáo viên đều có ấn tượng khắc sâu về cô, một là bởi vì sự tình bút máy, một cái khác chính là cô đã khiến Lý Thu Mai ăn mệt rất nhiều lần.
Cho nên, hắn đã tìm Trần Kiệt hỏi thăm về học sinh này, Trần Kiệt nói thực uyển chuyển, nhưng cũng biểu lộ, Thẩm Miên xác thật là học sinh học kém nhất trong lớp.
Lý Thu Mai không thích nhất chính là học sinh dở cho nên nhằm vào Thẩm Miên, mọi người đều không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng thấy tốc độ cô làm bài thi cùng bộ dáng nghiêm túc, một chút đều không giống như là giả bộ.
Mang theo lòng hiếu kỳ, hắn đi đến trước mặt Thẩm Miên, dừng lại, đầu tiên, ánh vào mi mắt chính là chữ viết xinh đẹp của cô.