Chương 1192: Chuyển biến
Chương 1192: Chuyển biếnChương 1192: Chuyển biến
Nguyễn Phong thở dài một tiếng, “Khi đó tính tình em không có hiếu thắng như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, em liền chậm rãi thay đổi, đến anh cũng cảm thấy xa lạ.”
Nguyễn Linh Ngọc cười lạnh một tiếng, đại khái bắt đầu từ khi nào?
Cô cũng không nhớ rõ, có thể là từ khi cô vô ý nghe được Nguyễn Phong nói với ông Nguyễn, không muốn cưới cô đi?
Lại hoặc là, người khác ở sau lưng nghị luận cô bám lấy Nguyễn gia không bỏ, còn mặt dày mày dạn một hai phải gả cho Nguyễn Phong.
Nghĩ vậy, Nguyễn Linh Ngọc nói: “Ly hôn đều đã ly hôn, còn nói làm cái gì?”
Nguyễn Phong gật gật đầu, “Đúng vậy! Hiện tại còn nói làm gì?”
Hai người cùng nhau ăn mì, sau đó từng người về nhà, Nguyễn Linh Ngọc đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Nguyễn Phong đi đứt khoát không có quay đầu một chút, tức khắc cười trào phúng một tiếng, đã sớm biết Nguyễn Phong năm đó không phải thật sự muốn cưới cô, dây dưa nhiều năm như vậy, hai người vẫn ly hôn.
Cô sinh cho Nguyễn gia một đôi con trai con gái, ân tình thiếu Nguyễn gia cũng coi như đã trả xong. Nghi vay Nguyen Linh Ngoc goi dien cho Trinh Hi Ninh, Trình Hi Ninh đang đóng phim, nghe điện thoại ngọt ngào kêu một tiếng, “Bác gái.”
Nguyễn Linh Ngọc nói: “Về sau đừng gọi bác là bác gái nữa, bác không phải bác gái của cháu, bác vừa mới ly hôn cùng bác trai cháu.”
“Bác, bác lại muốn ly hôn cùng bác trai sao?” Trình Hi Ninh nhíu mày.
“Là đã ly hôn.” Nguyễn Linh Ngọc nói: “Bác mới từ Cục Dân Chính ra tới, nhiều năm như vậy bác cũng chịu đủ rồi, ly hôn mọi người đều tự tại, bác hiện tại cảm giác thực nhẹ nhàng, hối hận 5 năm trước vì sao không ly hôn, cùng hắn kéo dài tới hiện tại”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Trình Hi Ninh thay đổi, “ Bác, bác đang nói giỡn với cháu sao? Bác làm sao có thể ly hôn cùng bác trai chứ?”
Ly hôn, trên người Nguyễn Linh Ngọc đâu còn quang hoàn của Nguyễn phu nhân?
Tuy rằng Nguyễn Dễ Khiêm vẫn gọi là mẹ, nhưng cô căn bản không có biện pháp ở trước mặt Nguyễn Dễ Khiêm làm chủ, người ngoài cũng sẽ không cho Nguyễn Linh Ngọc thể diện.
“Ly hôn đều đã ly hôn, còn nói làm gì?” Nguyễn Linh Ngọc không nghe ra ngữ khí của Trình Hi Ninh không đúng, cô nói: “Cháu về sau đừng gọi bác là bác gái, bác không thích xưng hô này, Hi Ninh, bác vẫn luôn coi cháu như con gái, cháu cũng biết, bằng không bác nhận cháu là con gái nuôi, ve sau cháu gọi bác là mẹ nuôi nhé?”
Nguyễn Linh Ngọc cảm thấy như vậy khá tốt, về sau cô coi Trình Hi Ninh như con gái nuôi của mình, hai người có thể dùng xưng hô mẹ con.
Dù sao cô cũng không tính toán nhận đứa con gái Thẩm Miên kia, có Trình Hi Ninh cũng coi như là đền bù chỗ trống trên phương diện này của cô, không có việc gì, cô có thể đưa Trình Hi Ninh đi dạo phố ăn cơm, cùng ở chung giống như mẹ con.
Về sau Trình Hi Ninh kết hôn, cô còn có thể giúp Trình Hi Ninh trông đứa trẻ.
“.....“” Trình Hi Ninh một trận bực bội, ai hiếm lạ làm con gái nuôi của Nguyễn Linh Ngọc?
Không phải Nguyễn phu nhân, trên người Nguyễn Linh Ngọc còn có quang hoàn gì?
Sự tình đơn giản như vậy cũng không nhận ra, khó trách sẽ cùng bác trai ly hôn, thật là không có đầu óc.
Nghĩ vậy, Trình Hi Ninh chịu đựng tính tình nói: “Bác, cháu đang đóng phim, sự tình nhận con gái nuôi, chờ cháu diễn xong bộ này rồi nói sau nhé! Nếu không có chuyện khác, cháu tắt máy trước.”
Nói xong, cô trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Nguyễn Linh Ngọc nhìn điện thoại, một trận mất mát, lúc này cô cũng nhận thấy được biến hóa của Trình Hi Ninh, nhưng cô lại ở trong lòng an ủi chính mình không cần nghĩ nhiều, Trình Hi Ninh nhất định là đang bận, cũng không có ý gì khác. Nghĩ vậy, trong lòng Nguyễn Linh Ngọc thoải mái hơn một ít.