Chương 122: Đua đòi
Chương 122: Đua đòiChương 122: Đua đòi
“Việc này còn phải hỏi sao?” biểu tình Lục Tư Viễn có chút đắc ý, đừng nhìn hắn ngày thường không nộp bài tập về nhà, nhưng đầu óc hắn thông minh, những điều cần học cũng chưa từng bỏ sót.
Lần này không nói đứng đầu, nhưng một trong ba vị trí đó không thành vấn đề.
Thẩm Miên trợn trắng mắt, “Ngươi chừng nào thì đi vào trong thành phố? Cho ta biết một chút, ta và ngươi cùng đi.”
“Ngươi thi qua môn, ba ngươi không phải sẽ cho ngươi đi học tiếp sao? Ngươi còn đi vào trong thành phố làm cái gì?”
“Ba ta hay thay đổi, nói không chừng mẹ ta nói vài câu, ba liền thay đổi chủ ý, ta phải phòng bị chuyện chưa xảy ra”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tới trước mặt xe đạp Lục Tư Viễn, chờ hắn quay đầu xe xong, Thẩm Miên liền nhanh nhẹn ngồi ở sau ghế xe, tiếp xúc lâu như vậy, hai người đều đã rất quen thuộc.
Ở trong mắt Thẩm Miên, Lục Tư Viễn giống như một đứa cháu trai to xác hiểu chuyện, cô cũng không làm ra vẻ khách khí, có cơ hội liền đi nhờ xe.
“Ngày mai còn học nửa ngày, khẳng định không đi được, ngày kia ta mới đi, nếu ngươi muốn đi làm buôn bán, ta sẽ mang ngươi đi dạo.”
Lục Tư Viễn một bên đạp xe, một bên nghiêm túc an bài công việc, khẩu khí một chút cũng không giống như là đứa trẻ 15-16 tuổi, sự tình gì cũng an bài thực đúng chỗ.
“Được, một lời đã định nhé”
Thẩm Miên đáp ứng.
Ban đầu, cô tính toán đến thôn của Lục Tư Viễn sẽ xuống xe, sau đó chính mình đi trở về, nhưng Lục Tư Viễn kiên trì muốn đưa cô về nhà, lòng bàn chân dẫm bay nhanh, Thẩm Miên không lay chuyển được hắn, đến cửa thôn mới xuống xe đạp.
Về đến nhà, Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương đã nấu xong cơm chiều, thấy cô vào nhà, Thẩm Kiến Hoa nhướng mày hỏi, “sao con không cùng Tư Vũ về nhà”
Chu Tư Vũ đắc ý nhìn Thẩm Miên, lần này cũng không phải là cô không chở Thẩm Miên, mà là Thẩm Miên vừa tan học đã chạy không thấy bóng người.
“Người quá nhiều, con không tìm được Tư Vũ, liền ngồi xe bạn học trở lại”
Cô thuận miệng tìm một cái cớ qua loa lấy lệ.
“Bạn học nào lại có lòng tốt chở ngươi như vậy?” Chu Lan Phương trừng mắt nhìn cô một cái, nếu không phải Tư Vũ bảo phải giấu việc này trước, cô khẳng định sẽ làm Thẩm Miên khai ra.
Đứa con hoang kia, mới bao lớn, đã không học giỏi lại đám đi ra ngoài cùng dã nam nhân. Ngày nào đó nếu là dám đem bụng lộng lớn, không đánh chết cô không thể.
“Đừng nói nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi” Thẩm Kiến Hoa sợ Chu Lan Phương lại la hét ầm ï lên, vội vàng đánh gãy đề tài này.
Thấy Thẩm Miên thả cặp sách vào phòng, rửa tay xong liền ngồi xuống ăn cơm, hoàn toàn không có đề cập đến chuyện bà mối Lý, Chu Tư Vũ thở phào nhẹ nhốm.
Buổi sáng, dù sao cũng là cô bỏ Thẩm Miên lại, nếu dượng biết, trong lòng khẳng định không thoải mái, Thẩm Miên khẳng định cũng là sợ bị mắng vì tội xen vào việc người khác, cho nên mới không dám nói.
“Ngày kia chị dâu của ta muốn đi vào trong thành làm hàng tết, ta tính toán đi theo một chuyến, chợ bán thức ăn trong thành bán so với trấn trên của chúng ta rẻ hơn nhiều, nếu di buổi tối ngày mai phải ở lại nhà chị dâu của ta, ngày hôm sau đi sớm”
Ban ngày Chu Lan Phương trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, đến lúc ăn cơm trưa mới trở về, nghe nói chị dâu hai muốn đi vào thành phố, cô liền động tâm, đừng nhìn cô mấy chục tuổi, nhưng chưa đi đến thành phố được vài lần.
Gia cảnh của mấy hàng xóm đi vào trong thành phố cùng chị dâu hai cũng không khá hơn cô, người ta còn có thể đi vào trong thành phố, vì sao cô không thể chứ? Nhà cô lại không cần tồn tiền cho con trai cưới vợ.
Thân thể Thẩm Kiến Hoa vẫn tốt, còn có chút tay nghề, tuy rằng không làm ở lò gạch nữa, nhưng sang năm vẫn có thể đi sửa đập.
Sau này Thẩm Miên không đi học nữa, nhà cô cũng chỉ có một học sinh, cung cấp nuôi dưỡng là không có áp lực gì.