Chương 1253: Nữ nhân thanh xuân có thể có mấy năm đâu?
Chương 1253: Nữ nhân thanh xuân có thể có mấy năm đâu?Chương 1253: Nữ nhân thanh xuân có thể có mấy năm đâu?
Nguyễn Dễ Khiêm và Lý Càng cùng nhau cười pha trò.
Hứa Mẫn nhìn thoáng qua Lý Thơ Bình, thở dài trong lòng một tiếng, kỳ thật cô cũng không phải thật muốn thúc giục Lý Càng kết hôn, cô là muốn nhắc nhở Lý Thơ Bình một chút, có thể bắt đầu cuộc sống mới, ly hôn nhiều năm như vậy, Lý Thơ Bình vẫn luôn một mình mang theo đứa trẻ.
Mắt thấy đều sắp 30, thanh xuân của nữ nhân có thể được mấy năm?
Nhưng con gái không nóng nảy, cô cũng không nghĩ gây áp lực cho con gái.
Thẩm Miên nhìn ra tâm sự của Hứa Mẫn, trong lòng âm thầm có hơi chút suy đoán nhưng cũng chưa nói ra.
Chỉ hy vọng Lý Thơ Bình có thể sớm gặp được người thích hợp!
May người ngồi vây quanh trước bàn tròn, ngươi một câu ta một câu hàn huyên lên, không khí rất là hòa hợp, Dương Tiểu Tế và Lý Càng chính là mấy người bên trong tổ không khí, có bọn họ ở đây không yên lặng được, chọc cho Hứa Mẫn và Lý Cư Lâm thường xuyên cười ha ha.
Ăn đến một nửa, Lý Thơ Bình đi toilet một chuyến, khi ra tới, ở chỗ rẽ thiếu chút nữa đụng vào một người, cô bị dọa lao đảo một chút, suýt té ngã, cũng may được người đỡ lấy, mới đứng vững thân mình.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, cảm ơn”
Thấy rõ người đỡ chính mình, Lý Thơ Bình hơi hơi sửng sốt, có chút xấu hổ.
Nguyễn Dễ Khiêm lại thoải mái hào phóng nhìn cô, nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, vừa nãy không chú ý tới em lại đây, đi đường có hơi chút vội.”
Lý Thơ Bình vốn dĩ muốn chạy, nghe Nguyễn Dễ Khiêm nói như vậy, vội nói: “Là vừa rồi em thất thần”
Nguyễn Dễ Khiêm cười một chút, nói sang chuyện khác, “Trước kia thường xuyên nghe Miên nhắc tới em, cuối cùng đã có cơ hội gặp mặt, cảm ơn các em đã chiếu cố Miên.”
Lý Thơ Bình bị nói có chút ngại, “Nào có, kỳ thật là Miên trợ giúp em, lúc trước Miên trợ giúp em rất nhiều, em thêm cho em ấy không ít phiền toái, con gái của em bị bệnh, cũng là Miên và Tiểu Nam ở bệnh viện giúp chúng em, ba mẹ em cũng thực thích Miên, em ay vừa hiểu chuyện vừa thông minh, em và Tiểu Càng không có thể hoàn thành tâm nguyện của ba, là Miên trợ giúp ba em hoàn thành”
Tuy rằng Thẩm Miên không có tiếp tục thi lên thạc sĩ, nhưng thành tích Thẩm Miên đứng thứ nhất toàn tỉnh, làm trên mặt Lý Cư Lâm rất là có ánh sáng.
“Chúng ta cũng đừng cảm ơn tới cảm ơn đi, quá khách khí” Nguyễn Dễ Khiêm nói.
“Cũng đúng” Lý Thơ Bình chỉ chỉ phòng ăn, “Bọn họ đều đang ở bên trong chờ, em đi vào trước.”
“Đi thôi!”
Nguyễn Dễ Khiêm gật đầu muốn cùng Lý Thơ Bình đi vào, Lý Thơ Bình lại cảm thấy rất kỳ quái.
“Anh không phải muốn đi toilet sao?”
“....” Ánh mắt Nguyễn Dễ Khiêm chợt lóe, cười nói: “Nói chuyện phiếm liền quên mất, vậy em đi về trước đi”
Nói xong, hắn xoay người vào WC.
Lý Thơ Bình cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc đối phương là anh của Thẩm Miên, cô trở lại chỗ ngồi xuống, Thẩm Miên chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi.
“Chị Thơ Bình, chị vừa rồi đụng tới anh em sao?”
Lý Thơ Bình vừa rồi đi ra ngoài, ánh mắt Nguyễn Dễ Khiêm rõ ràng chuyển động theo một chút, không bao lâu sau cũng đi toilet, Thẩm Miên không xác định có phải chính mình suy nghĩ nhiều hay không, cho nên mới hỏi như vậy.
“Đụng phải, còn nói chuyện phiếm vài câu.”
Lý Thơ Bình vẫn chưa nghĩ nhiều, đem sự tình gặp được Nguyễn Dễ Khiêm nói ra.