Chương 129: Khoe ra
Chương 129: Khoe raChương 129: Khoe ra
“Được được được” Thẩm Kiến Hoa thật cao hứng, “Con chờ ba một chút, bên ngoài tối, ba đi lấy đèn pin.”
Thẩm Kiến Hoa vào nhà quay cuồng một hồi, sau đó tay không đi ra, “Không tìm được đèn pin, hẳn là bị mẹ con cầm đi rồi, bên ngoài có ánh trăng, cũng không phải quá tối, con đi theo sau ba nhé!”
Thẩm Miên đi theo phía sau hắn, khi hai người đến nhà họ Trương, Chu Lan Phương đang cùng người khác buôn việc nhà, Chu Tư Vũ đã tiến vào trạng thái, tập trung tỉnh thần xem phim truyền hình.
Trương tóc dài dọn TV đen trắng tới trên bàn lớn ở nhà chính, nhà chính chen đầy người, cửa cũng vây kín mít, cũng may hiện tại là mùa đông, vây quanh như vậy vừa lúc ấm áp.
Nhìn thấy hai cha Thẩm Kiến Hoa lại đây, có người cười trêu chọc, “Ai A, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nam nhân nhà cô tới kìa”
Nghe vậy, Chu Lan Phương vội vàng hướng về phía Thẩm Kiến Hoa kêu, “Mau tới đây ngồi xem này.”
Thẩm Kiến Hoa không đi qua, mà nói với đối con gái, “Miên, con qua ngồi cùng mẹ con đi”
“Vâng”
Thẩm Miên cũng không khách khí, trực tiếp đi qua ngôi xuống.
“Đây là chỗ cho ba ngươi ngồi, ngươi ngồi chỗ này làm gì?” sắc mặt Chu Lan Phương xi xuống, đôi mắt trừng to, nếu không phải người nhiều, cô khẳng định sẽ tát cho đứa con hoang này một cái.
“Ba bảo con ngồi.” Thẩm Miên nhàn nhạt đáp lại một câu, hoàn toàn không có ý tứ đứng lên, sau đó hướng về Tiểu Thuý ngồi ở phía sau chớp chớp mắt, lui ghế về sau một ít, cùng Tiểu Thúy ngồi Song song.
“Ngươi..... Chu Lan Phương tức giận nhưng nhiều người ở đây như vậy, nếu cô phát giận, liên xác minh lời đồn đãi người khác nói cô ngược đãi Thẩm Miên, vì thế khẽ cắn môi, nhịn xuống.
“Cô, cô ngồi chỗ này đi, cháu đi chỗ khác!” Chu Tư Vũ dịch ghế ra.
Dưới đối lập như vậy, Chu Tư Vũ có vẻ dị thường hiểu chuyện.
“Cháu ngồi đi, cô đứng là được” cô nỡ lòng nào để cháu gái đứng xem?
“Tư Vũ thật đúng là hiểu chuyện”
Vợ Trương tóc dài đứng ở bên cạnh, không khỏi khen một câu.
Kỳ thật, cô cũng không phải cố ý muốn khen Chu Tư Vũ, chỉ là nghĩ mấy ngày trước bởi vì không giao tiền, thái độ đối với Chu Tư Vũ không tốt, Thẩm Kiến Hoa lập tức giao nhiều như vậy, cô lại nhớ đến hành vi của chính mình trước đó, nên có chút ngượng ngùng.
“Đúng vậy” Chu Lan Phương theo đề tài, bắt đầu khoe phần thưởng tiến bộ của Chu Tư Vũ, “Tư Vũ nhà ta không chỉ hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tốt, trường học của bọn họ hiện tại có một phần thưởng tiến bộ, cả lớp có đến một trăm học sinh, nhưng chỉ có Tư Vũ nhà ta được nhận thưởng”
Kỳ thật trong lớp cũng chỉ có hơn bốn mươi học sinh, tới trong miệng Chu Lan Phương, liền biến thành một trăm.
“Phần thưởng tiến bộ?”
“Đây là thưởng gì?”
“Ta chỉ nghe nói về giấy khen, lần đầu tiên nghe nói về phần thưởng tiến bộ.”
Mọi người đều cảm thấy hiếm lạ, cũng không có tâm tư xem TV nữa, đều vây quanh Chu Lan Phương dò hỏi.
Những năm 80, học sinh đi học cũng không nhiều, đặc biệt là trên sơ trung, một thôn cũng không có mấy học sinh, ví dụ như Triệu gia thôn bọn họ, hiện tại cũng chỉ có ba, bốn học sinh trung học.
Thẩm Miên cùng Chu Tư Vũ, xem như là đôi chị em duy nhất trong thôn học sơ tam.
Bởi vậy, mọi người đối với phần thưởng tiến bộ, cũng không cảm kích. “Cái này các ngươi cũng không biết đi? Đây là khen thưởng trường học làm riêng, để cổ vũ cho các học sinh chăm chỉ học tập, tặng cho học sinh tiến bộ nhiều nhất, khen thưởng ba đồng tiền”
Cô đặc biệt thanh minh, “Một lớp gần trăm học sinh, chỉ có một người được nhận phần thưởng tiến bộ.”
“Ba đồng tiền?”
“Bên trong một trăm học sinh chọn một người? Trăm dặm mới tìm được một!”