Trọng Sinh 80: Học Bá Kiều Thê Có Điểm Ngọt (Dịch Full)

Chương 1294 - Chương 1294: Ta Đây Ngày Mai Thỉnh Ngươi Ăn Cơm

Chương 1294: Ta đây ngày mai thỉnh ngươi ăn cơm Chương 1294: Ta đây ngày mai thỉnh ngươi ăn cơmChương 1294: Ta đây ngày mai thỉnh ngươi ăn cơm

Xe rất nhanh đã tới bệnh viện, Nguyễn Dễ Khiêm hỗ trợ đăng ký thanh toán tiền thuốc men, Lý Thơ Bình đưa Mã Phân Ngọc đi gặp bác sĩ trị liệu, vội hai ba tiếng đồng hồ, mới tính là kết thúc, Mã Phân Ngọc cũng vào nhập viện.

Mã Phân Ngọc nhìn khăn trải giường trắng tỉnh trong phòng bệnh, còn có chút không dám nằm trên đó, sợ làm dơ khăn trải giường, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên ngủ giường tốt như vậy, ở phòng tốt như vậy, lại là ở bệnh viện.

Lý Thơ Bình an ủi cô hồi lâu, cô mới bằng lòng nằm trên đó, cũng may tình huống của Mã Phân Ngọc không tính là nghiêm trọng, chỉ là không có kịp thời trị liệu, xương thắt lưng đè tới thần kinh, nằm viện mấy ngày lại uống thuốc chậm rãi sẽ khôi phục, ban đầu, Lý Thơ Bình định thuê cho cô một hộ lý, Mã Phân Ngọc nói cái gì cũng không muốn.

Cuối cùng Nguyễn Dễ Khiêm để lại một ít tiền cho Mã Phân Ngọc, bảo Bao Bao chiếu cố Mã Phân Ngọc, hai người mới đi ra bệnh viện.

Lý Thơ Bình nghĩ đến quần áo Mã Phân Ngọc và Bao Bao đều bẩn, vì thế lại đi phụ cận mua quần áo, một ít đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn đưa qua cho hai người, làm Mã Phân Ngọc cảm động chảy nước mắt ròng ròng.

Lại lần nữa từ bệnh viện ra tới, đã là hơn 5 giờ, nghĩ đến hai người đến bây giờ còn chưa có ăn cơm chiều, Nguyễn Dễ Khiêm lại mang theo Lý Thơ Bình đến tiệm cơm kia, nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai người tới, còn có chút ngoài ý muốn, chạy nhanh thông báo cho sau bếp xào rau.

“Hôm nay ít nhiều nhờ có anh, thật là phiền toái anh” Lý Thơ Bình cảm thấy thực xin lỗi, “Vốn dĩ đã nói tốt là em mời anh, không nghĩ tới cuối cùng tiền cơm vẫn là anh trả, đúng rồi, tiền thuốc men là bao nhiêu, em trả cho anh.”

Việc này là cô muốn xen vào, tổng không thể để Nguyễn Dễ Khiêm trả tiền, tuy rằng Nguyễn Dễ Khiêm hiện tại có tiền, sẽ không để ý chút tiền này, nhưng Lý Thơ Bình vẫn cảm thấy băn khoăn.

“Không bao nhiêu tiền, không cần trả lại, coi như là anh làm từ thiện” Nguyễn Dễ Khiêm nhàn nhạt nói.

Lý Thơ Bình nghe vậy lại nói: “Ngày mai em mời anh ăn cơm.”

“Được!” Đôi mắt Nguyễn Dễ Khiêm hơi hơi sáng lên, “Anh còn chưa có đưa em đi xem trung tâm thương mại mới xây, hôm nay quá muộn, vừa lúc ngày mai đưa em đi xem”

“Lại muốn phiền toái anh.” Lý Thơ Bình hơi xấu hổ khi phiền toái Nguyễn Dễ Khiêm, nhưng lại xác thật rất muốn đi xem trung tâm thương mại mà hắn nói.

“Khách khí” Nguyễn Dễ Khiêm nói: “Năm đó ít nhiều cũng nhờ nhà em hỗ trợ chiếu cố Miên, so sánh ra, chút việc mà anh làm không đáng kể chút nào.”

Lý Thơ Bình cười cười, “Chúng ta vẫn đừng nên nói cảm ơn tới cảm ơn lui đi, bằng không thật sự không biết sẽ cảm ơn tới khi nào.”

Cô nói sang chuyện khác, “Nói thật, hôm nay anh làm em cảm thấy rất ngoài ý muốn, em còn tưởng rằng anh sẽ trách em xen vào việc người khác, không nghĩ tới cuối cùng anh so với em còn làm nhiều hơn.”

Trước kia, cô thông qua nói chuyện điện thoại với Miên, cũng sẽ thường nghe được Thẩm Miên nhắc tới Nguyễn Dễ Khiêm, tuy rằng chưa thấy được người, nhưng ấn tượng đối với hắn cũng không tồi, hơn nữa Lý Càng cũng sẽ nhắc tới, cho nên ở trước khi chưa nhận thức, cô cũng đã đại khái hiểu biết Nguyễn Dễ Khiêm một ít.

Sau khi tiếp xúc, cô phát hiện Nguyễn Dễ Khiêm còn rất tốt bụng, cũng không thanh lãnh không yêu lo chuyện bao đồng giống như thoạt nhìn.

“Mẹ con bọn họ xác thật đáng thương, gặp được cũng là duyên phận, có thể giúp đỡ thì liền giúp đỡ một ít!” Nguyễn Dễ Khiêm nhìn khuôn mặt tỉnh xảo của Lý Thơ Bình, lại nhắc nhở: “Anh nói nhiều vài câu, em đừng ghét bỏ anh dong dài, nếu một mình em gặp phải chuyện như vậy, nhất định không cần đi xem, em có thể báo cảnh sát, để cảnh sát đi trợ giúp họ một chút. Nhưng chính mình không thể đi, có đôi khi người xấu ở ngay bên cạnh mình, phụ nữ ở bên ngoài nên cẩn thận một ít”
Bình Luận (0)
Comment