Chương 1304: Ta đi nhà ngươi làm việc?
Chương 1304: Ta đi nhà ngươi làm việc?Chương 1304: Ta đi nhà ngươi làm việc?
Mã Phân Ngọc sợ ngây người, “Cô nói cho tôi đi làm việc ở nhà cô?”
Cô còn tưởng rằng bọn họ ở bên ngoài thương lượng muốn đón Bao Bao đi nuôi, cô không muốn tách ra khỏi con trai, nhưng lại thiếu bọn họ tiền thuốc men, cho nên thực khẩn trương, không nghĩ tới thế nhưng là an bài công việc cho cô.
Bao ăn ở, còn cho con trai đi học, tiền lương 50, đây là điều Mã Phân Ngọc nằm mơ cũng không dám tưởng.
“Đúng vậy” Thẩm Miên gật gật đầu, “Chị có thể suy xét một chút, tiền lương một tháng trả một lần”
“Tôi đồng ý” Mã Phân Ngọc chạy nhanh gật đầu, lại có chút lo lắng nói: “Tôi biết nấu cơm, nhưng khả năng nấu không ngon lắm, nhưng tôi biết giặt quần áo, thu dọn nhà cửa”
“Không có việc gì, tôi cũng không chú ý.” Có đôi khi Thẩm Miên cũng thích xuống bếp nấu ăn, Hạ Nam cũng sẽ ngẫu nhiên xuống bếp, cho nên Mã Phân Ngọc nấu ăn không ngon cũng không có việc øì, cô cũng không phải tìm người nấu cơm, chỉ là hy vọng có người hỗ trợ thu dọn việc nhà một chút, quét tước vệ sinh, ngẫu nhiên bế đứa trẻ giúp cô giảm bớt gánh nặng. Thấy Thẩm Miên de nói chuyện như vậy, Mã Phân Ngọc kích động, cũng không biết nói cái gì, “Các anh chị không cần trả cho tôi tiền lương cao như vậy, hai mươi khối một tháng là đủ rồi, còn có tiền thuốc men nơi này, đến lúc đó cứ trừ bên trong tiền lương của tôi!”
Tiên thuốc men nhất định không ít, Mã Phân Ngọc là người thành thật, ban đầu đã muốn xin phương thức liên hệ của bọn họ, về sau chính mình có tiền sẽ báo đáp bọn họ, nhưng lại sợ bọn họ cho rằng mình muốn ăn vạ bọn họ, cho nên cũng không đám dễ dàng mở miệng.
Hiện tại nếu muốn ở nhà bọn họ làm việc, vậy số tiền này khẳng định phải trả lại.
Hơn nữa, 50 đồng tiền một tháng cũng quá nhiều.
Chỉ mỗi việc cho con trai đi học, bao ăn ở, hai điểm này cô cũng đã thực cảm kích.
Thẩm Miên cười nói: “Không cần, chị Mã, chị không cần có gánh nặng tâm lý, tôi dù có mời người khác cũng sẽ trả nhiều tiền như vậy. Về phần tiền thuốc men chị cũng đừng nhắc lại, việc nào ra việc đó, tiền lương là tiền lương”
Mã Phân Ngọc kích động muốn khóc, “Tôi lần này thật sự gặp được người tốt, eo tôi hiện tại đã không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ xuất viện làm việc.”
“Chị cứ điều dưỡng thân thể cho tốt, thân thể tốt mới xuất viện.” Thẩm Miên kiên trì muốn cô nằm viện điều trị cho tốt, sợ cô không yên ổn vì thế lại nói: “Anh của em đã nộp tiền viện phí, nếu không nằm, bệnh viện cũng không trả lại tiền”
Vừa nghe vậy, Mã Phân Ngọc tức khắc im miệng không nói sự tình xuất viện.
Nếu tiền đã tiêu, vậy cô khẳng định muốn trị bệnh.
Ba người ở phòng bệnh ngồi hơn nửa giờ, mới rời khỏi bệnh viện, mấy người chân trước vừa đi, sau lưng Mã Phân Ngọc ôm con trai khóc lên.
“Bao Bao, chúng ta lần này là thật sự gặp được người tốt, về sau không lo bị đói bụng, con cũng có thể đi học, con nhớ kỹ về sau nhất định phải chăm chỉ học hành báo đáp một nhà bọn họ, ân tình như vậy, chúng ta đời này đều không trả hết, nếu không có bọn họ, mẹ không chừng lần này cũng không chịu nổi”
“Vâng” Bao Bao gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tuổi, lộ ra vài phần nghiêm túc, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Hắn tới trong thành phố xin cơm, có đôi khi sẽ đụng tới mấy đứa trẻ nghịch ngợm, chúng sẽ lấy cục đá ném hắn, cười nhạo hắn là thằng ăn mày đi xin cơm.
Hắn không biết con trai Thẩm Miên có ghét bỏ hắn, cười nhạo hắn như vậy hay không.
Mã Phân Ngọc nhìn con trai, đột nhiên nghĩ đến điều øì, dặn dò: “Bao Bao, con ve sau phải sạch sẽ một chút, mỗi ngày đều phải thay quần áo, buổi sáng phải rửa mặt, ăn cơm phải rửa tay, người thành phố thích sạch sẽ, chúng ta cũng phải chú ý vệ sinh.”