Chương 1318: Đại kết cục 1
Chương 1318: Đại kết cục 1Chương 1318: Đại kết cục 1
Lục Niệm rất nhanh đã đưa ra quyết định, trực tiếp cho người đổi Uông Đông Thành đi.
Uông Đông Thành mất đi cơ hội tựa hồ đã tự hiểu, nhưng cũng không làm ầm T1, điểm này làm Thẩm Miên thực ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ, cô vẫn gọi điện cho Lý Thơ Bình thuyết minh tình huống.
Lý Thơ Bình đang ở cửa hàng, sau khi nhận được điện thoại, sắc mặt rất khó xem, sau khi kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Dễ Khiêm ở bên cạnh liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Thơ Bình nhấp môi, “Không có gì, Miên gọi tới”
Quan hệ giữa hai người càng ngày càng gần, Lý Thơ Bình cũng đã nhận ra ý tứ của Nguyễn Dễ Khiêm với cô, cô muốn kéo ra khoảng cách với Nguyễn Dễ Khiêm, Nguyễn Dễ Khiêm tựa hồ cũng cảm giác được, tuy rằng cũng giống như bình thường thường xuyên lại đây hỗ trợ, nhưng tựa hồ đối với cô lại giống như một người bạn tương đối bình thường.
Lý Thơ Bình lại hoài nghi có phải chính mình đã suy nghĩ nhiều hay không, có lẽ Nguyễn Dễ Khiêm thật sự chỉ là xem ở trên mặt mũi của Miên mới giúp cô.
Sự tình Uông Đông Thành, dù sao cũng là cô việc riêng của cô, cô không nghĩ khiến cho Nguyễn Dễ Khiêm bi kéo vào, vì thế cũng không nói ra.
Ánh mắt Nguyễn Dễ Khiêm hơi hơi lóe, tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lý Thơ Bình, nói: “Thời gian không còn sớm, anh đi về trước, trễ chút anh tới đón em”
Lý Thơ Bình định cự tuyệt, nhưng lại sợ chính mình trên đường trở về sẽ đụng tới Uông Đông Thành, cho nên chỉ có thể gật đầu nói: “Phiền toái anh”
Nguyễn Dễ Khiêm nói xong, xoay người rời đi, nhưng hắn cũng không có đi, mà cầm lấy di động gọi cho Thẩm Miên, dò hỏi tình huống.
Thẩm Miên cũng không gạt, trực tiếp nói tình huống cho Nguyễn Dễ Khiêm.
“Anh, nếu Uông Đông Thành biết chị Thơ Bình ở bên này, nhất định sẽ tìm chị Thơ Bình gây phiền toái, anh nhìn xem nên xử lý như thế nào đi!”
Nguyễn Dễ Khiêm nhíu mày, “Đừng nói cho Thơ Bình là anh hỏi em chuyện này.”
“Vâng”
Thẩm Miên gật đầu đáp ứng.
Chỉ là không nghĩ tới, hơn một giờ sau, Nguyễn Dễ Khiêm trực tiếp xuất hiện ở đoàn phim, từ chỗ Thẩm Miên tìm hiểu được tin tức của Uông Đông Thành, Nguyễn Dễ Khiêm liền rời đi.
Thẩm Miên biết Nguyễn Dễ Khiêm không phải người có tính tình xúc động, cho nên cũng không lo lắng gì.
Buổi chiều Nguyễn Dễ Khiêm đón Lý Thơ Bình, cũng không đề cập đến sự tình Uông Đông Thành.
Cứ như vậy đi qua mấy ngày, bởi vì bận rộn, mọi người đã ném chuyện Uông Đông Thành sang một bên.
Mắt thấy năm mới càng ngày càng gần, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, hôm nay Nguyễn Dễ Khiêm lại lấy cớ đi ngang qua nơi này, thuận tiện đón Lý Thơ Bình trở về, kết quả lại trực tiếp đưa cô đi đến một nhà hàng mới khai trương.
Lý Thơ Bình có chút không rõ nguyên do, Nguyễn Dễ Khiêm nói: “Đi vào trước lại nói.”
Lý Thơ Bình có chút khẩn trương đi vào, nhà ăn khá điển nhã thanh tịnh, bên trong rải rác mấy bàn có người ngồi, mỗi người nói chuyện đều nhẹ nhàng, không lớn tiếng ồn ào.
Hai người được người phục vụ dẫn dắt tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Lý Thơ Bình có chút kỳ quái nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Miên bọn họ có phải sắp lại đây hay không?”
“Chỉ có hai chúng ta” Nguyễn Dễ Khiêm nhàn nhạt nói.
Lý Thơ Bình sửng sốt một chút, trái tim đột nhiên đập thùng thùng kinh hoàng, cô miễn cưỡng cười một chút, nói: “Anh giúp em nhiều như vậy, em cũng chưa mời anh một bữa cơm, hôm nay em mời đi!” “Lần sau em mời, hôm nay nhất định phải là anh mời” Nguyễn Dễ Khiêm cười nói.
Trong lòng Lý Thơ Bình càng thấp thỏm.
Còn tưởng rằng Nguyễn Dễ Khiêm muốn nói gì nữa, chỉ là không nghĩ tới, Nguyễn Dễ Khiêm lấy thực đơn qua đưa cho cô gọi món, lúc sau hai người đều nói những đề tài thực bình thường, mãi cho đến khi ăn xong, Nguyễn Dễ Khiêm cũng chưa nói cái gì đặc biệt, Lý Thơ Bình thầm nghĩ quả nhiên là chính mình suy nghĩ nhiều.