Chương 138: Dưỡng lão chỉ có thể là Thẩm Miên
Chương 138: Dưỡng lão chỉ có thể là Thẩm MiênChương 138: Dưỡng lão chỉ có thể là Thẩm Miên
“Đứa trẻ đã ngủ, ngươi xốc chăn làm gì?”
Hiện tại thời tiết lạnh, làm như vậy người thực dễ bị cảm mạo.
“Con oắt chết đầm kia vừa rồi ở nhà họ Trương gài Tư Vũ, làm cho Tư Vũ khóc.”
Chu Lan Phương hầm hừ chỉ vào Thẩm Miên cáo trạng.
Thẩm Kiến Hoa sau đó mới chú ý tới Chu Tư Vũ, thấy cô vành mắt hồng hồng, xác thật đã khóc, không khỏi nhăn mày lại, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Ba, con không có ức hiếp Tư Vũ.” vẻ mặt Thẩm Miên vô tội giải thích, “Tư Vũ hỏi con vì sao có đôi khi không để ý tới em ấy, con nói con có đôi khi đang xem sách không nghe được, em ấy liền khóc, con chỉ là nhắc nhở em đừng khóc, Tết nhất, ở nhà người khác khóc không tốt, mẹ liền tới tìm con hỏi tội”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Kiến Hoa trầm trầm, sắp ăn tết, mọi người muốn vui mừng, đừng nói ở nhà người khác, chính là ở trong nhà mình khóc, vậy cũng không tốt.
Thẩm Miên bị nhiều người nói như vậy, còn không có khóc, Chu Tư Vũ bởi vì một câu liền khóc, là có chút làm kiêu. “Tốt hay không tốt cũng không đến phiên ngươi nói. Người khác cũng không có nói gì” Chu Lan Phương không chú ý tới thần sắc của Thẩm Kiến Hoa, một lòng chỉ nghĩ thu thập Thẩm Miên xả giận cho Chu Tư Vũ.
“Được rồi” Thẩm Kiến Hoa rống lên một tiếng, “Miên cũng chưa nói gì, đã sắp ăn tết, ở nhà người khác khóc là không tốt, Miên cũng là có ý tốt.”
Người trong nhà không nói, chờ người khác nói, chẳng phải là càng nan kham sao?
Hắn vẫn luôn cảm thấy Chu Tư Vũ thực hiểu chuyện, nhưng hiện tại xem ra, đã bị Chu Lan Phương chiều đến có chút kiều khí, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Tư Vũ đã tức đến khóc, ngươi không thấy được sao? Ngươi còn hướng về con oắt chết tiệt kia.” Chu Lan Phương tức đến nghiến răng.
“Cô”
Chu Tư Vũ thấy sắc mặt Thẩm Kiến Hoa không đúng, chạy nhanh giữ chặt Chu Lan Phương, “Cô đừng trách chị, kỳ thật việc này là hiểu lầm, cháu cũng không phải muốn khóc, chỉ là lúc ấy có cái gì mê hoặc đôi mắt”
Không chờ Chu Lan Phương nói chuyện, cô nói tiếp, “nhưng mặc kệ nói như thế nào, ở nhà người khác chảy nước mắt xác thật không đúng”
“Biết nghĩ như vậy là tốt” Thấy thái độ nhận sai của Chu Tư Vũ thành khẩn, sắc mặt Thẩm Kiến Hoa đẹp hơn một ít.
Dù sao cũng là đứa trẻ mười mấy tuổi, khó tránh khỏi có địa phương làm không đúng, biết hối cải là được.
“Việc này......”
Chu Lan Phương còn muốn nói, Chu Tư Vũ đã vội vàng lôi kéo tay áo cô, nhắc nhở cô không cần nói thêm nữa.
Chu Lan Phương sau đó mới chú ý tới sắc mặt Thẩm Kiến Hoa, cô xác thật có chút quá kích động.
Nếu chính mình lại nháo tiếp, cũng không nhất định có thể chiếm được tiện nghi.
Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Miên làm Chu Tư Vũ tức đến khóc, cô lại nuốt không trôi cục tức này, “Ngươi cứ chiều đi, về sau ta xem ngươi có thể chiều nó thành cái dạng gì”
Cô hung hăng trừng Thẩm Miên một cái, xoay người hầm hừ ra khỏi phòng, con oắt chết đầm kia có người chống lưng, hiện tại càng ngày càng không cho cô vào trong mắt, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn øì cũng có một ngày có thể đạp lên trên đầu cô j phân.
“Mẹ con...... Ai.....” Thẩm Kiến Hoa muốn vì Chu Lan Phương nói hai câu, an ủi Thẩm Miên một chút, nhưng lời nói đến bên miệng, hắn lại không nói được nữa, cuối cùng thở dài một hơi, “Miên, con đi ngủ sớm một chút đi”
Nói xong, xoay người đi ra ngoài, cũng chưa nhìn Chu Tư Vũ một cái.
Cô cháu gái này, hắn là thực thích, nhưng Lý Xuân Hoa nói rất đúng, hắn không thể đối xử với hai đứa trẻ như nhau, Thẩm Miên chỉ có một mình hắn thương, hắn cần thương Thẩm Miên nhiều hơn một ít.
Rốt cuộc, Chu Tư Vũ chỉ có thể mang đến vinh quang trên mặt mũi cho hắn, dù cho về sau nguyện ý sửa thành họ Thẩm, cũng không có khả năng lưu lại trong nhà chiêu con rể tới cửa, cuối cùng người dưỡng lão, chỉ có thể là Thẩm Miên.