Chương 146: Thẩm Miên là nghèo
Chương 146: Thẩm Miên là nghèoChương 146: Thẩm Miên là nghèo
khó sinh
Hôm nay cô đã đụng phải cái gì?
Thẩm Miên thực buồn bực, sao cô càng không muốn dẫn người chú ý, thì lại càng khiến vạn chúng chú mục hơn vậy?
Thẩm Miên ôm sách tiếng Anh, trong đầu chuyển nhanh, đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, đôi tay đưa sách về phía trước.
Mặt không đỏ tim không đập bịa chuyện, “Đây là lễ vật em chuẩn bị để cảm tạ ngài Hạ.”
Không chờ Hạ Nam cùng hiệu trưởng nói chuyện, cô nói tiếp, “Em còn là một học sinh, không đưa được cái gì quý trọng, chỉ có thể đưa một quyển sách, đại biểu cảm kích của em, hy vọng anh không ghét bỏ.”
Nếu mọi người đều đem lực chú ý đặt ở trên quyển sách trong tay cô, vậy cô dứt khoát nương cơ hội này trả lại cho nguyên chủ.
Hạ Nam nhìn sách tiếng Anh trong tay Thẩm Miên, ánh mắt hơi hơi lóe, nếu hắn nhớ không lầm, đây là sách hắn cho cô mượn đi?
Các sách khác không trả, chỉ trả lại cuốn này, là xem không hiểu tiếng Anh sao?
Hiệu trưởng cũng bị hành vi này của Thẩm Miên làm cho sửng sốt, giương miệng, kinh ngạc nhìn Thẩm Miên.
“Hiệu trưởng” Trần Kiệt nhỏ giọng kêu một câu.
Hiệu trưởng hoàn hồn, “Cái kia...... ngài Hạ, đây là tâm ý của học sinh, ngài xem.....”
Người thành phố có cái gì mà chưa từng thấy qua? Hiệu trưởng lo lắng hắn ghét bỏ lễ vật rẻ tiền này, không nhận, đứa trẻ kia sẽ rất thương tâm?
Không chờ hiệu trưởng nói cho hết lời, liền thấy Hạ Nam nhỏ giọng cười, đi hai bước tới chỗ Thẩm Miên, duỗi tay nhận lấy sách.
Hắn nâng một cái tay khác lên, xoa đỉnh đầu Thẩm Miên một chút, cổ vũ nói, “nhớ chăm chỉ đọc sách.”
Ân..... Ngày đó Lý Càng chính là xoa như vậy, lông xù xù, xúc cảm xác thật không tồi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơn nữa Hạ Nam tương đối cao lớn, trực tiếp che khuất thân ảnh Thẩm Miên, Thẩm Miên nhân cơ hội nhỏ giọng nói một câu, “anh Hạ, trong sách này có đồ gì đó.”
“n?” Hạ Nam hơi hơi nhướng mày.
Không nghe được sao?
Thẩm Miên sốt ruột, nhón mũi chân, nói lại lần nữa, “Sách này có kẹp cái gì đó, hẳn là người tặng cho anh, đã viết”
Hạ Nam nhăn mày, cuốn sách tiếng Anh này là cô của hắn đưa cho hắn, sẽ kẹp cái gì chứ?
“Tan học chờ anh ở quán mì.” Ném xuống một câu, hắn xoay người đi trở về vị trí phía trước.
Hiệu trưởng thấy Hạ Nam đã nhận lấy, còn cười xoa tóc Thẩm Miên, trong lòng liền cao hứng, Hạ Nam tới hai, ba lần, đây chính là lần đầu tiên lộ ra gương mặt tươi cười.
Đứa nhỏ này đã giúp hắn nở mày nở mặt, tuổi nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.
Sau này lại khen thưởng thêm cái gì đó.
Có chung vinh dự còn có Trần Kiệt, hắn vẫn luôn cho rằng Thẩm Miên là học sinh hiểu được cảm ơn, hiện tại càng thêm nhận định, đứa nhỏ này, dù cho không thi đậu cấp ba, sau này cũng sẽ không kém.
Đương nhiên, cũng có người không quen nhìn, tỷ như Lý Thu Mai, cô cho rằng Thẩm Miên còn nhỏ tuổi, mới đi học đã biết nịnh hót, về sau nhân phẩm không tốt hơn là bao, đầu óc không dùng ở trên việc học, chỉ muốn chạy một ít đường ngang ngõ tắt.
Cũng không biết cọng dây thần kinh nào của hiệu trưởng bị sai, lại ghi tên của Thẩm Miên vào trong danh sách.
“Tức chết ta, Thẩm Miên vì sao sẽ được tính là học sinh nghèo khó? Ngươi nhìn vẻ mặt nịnh nọt của nó kìa, thật là ghê tởm muốn chết.”
Thấy một màn như vậy Vương Lăng Lăng, đã sớm tức đến nhe răng trợn mắt, trong lớp, bất luận một người nào bị tính thành học sinh nghèo khó, cô cũng không tức giận như vậy, nhưng vì sao cố tình lại là Thẩm Miên chứ?
Cả lớp có ai được mặc ấm áp như Thẩm Miên chứ?
Áo Quân Đại Y dày như vậy, tuyết lớn rơi trên đỉnh đầu cũng không lạnh, nơi nào nghèo khó?
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Miên giữa trưa vẫn luôn đi ăn tiệm, nào có ai sống được dễ chịu như cô?