Chương 151: Vũ nhục củ cải
Chương 151: Vũ nhục củ cảiChương 151: Vũ nhục củ cải
Đối với hành vi của Chu Tư Vũ cùng Vương Lăng Lăng, Thẩm Miên hoàn toàn không biết gì cả, cô còn nhớ rõ đã ước định cùng Hạ Nam, sợ Hạ Nam chờ lâu, sau khi cáo biệt Lục Tư Viễn, liền vội vã chạy đến quán mì.
Kết quả vừa mới rẽ, liền nghe phía sau có người kêu một câu.
“Thẩm Miên”
Âm thanh này, dù không quay lại cô cũng biết là ai, hai người có xích mích, hắn gọi cô chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Thẩm Miên cũng không quay lại, lòng bàn chân dùng sức, chạy càng nhanh, nhưng cô chân ngắn nhỏ, sao có thể chạy nhanh hơn Đỗ Hiểu Huy chân dài?
Còn chưa có chạy được vài bước, đã bị Đỗ Hiểu Huy bắt lấy, “Ngươi chạy cái gì? Không nghe thấy ta gọi ngươi sao?”
Thật vất vả mới chờ được đến khi Lục Tư Viễn cùng cô tách ra, kết quả vừa mới lên tiếng, cô đã chạy, giống như thấy quỷ vậy.
Ngẫm lại liền tức giận.
“Ngươi tìm ta không có chuyện gì tốt, ta không chạy còn đứng lại làm gì?” Thẩm Miên trợn trắng mắt, dùng sức đẩy ra nhưng không thoát được cánh tay hắn đang bắt lấy tay cô. Đỗ Hiểu Huy tức đến bật cười, cà lơ phat phơ hỏi, “Như thế nào? Hiện tại đã biết sợ sao? Ngươi ngày đó ở WC cùng văn phòng, không phải rất dũng cảm sao?”
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, hắn lại tiếp tục nói, “Ngươi che chở Lục Tư Viễn như gà mái bảo vệ con, Lục Tư Viễn cũng là một tên nhát gan, cần một cây củ cải nhỏ che chở.”
Bị một đứa trẻ choai choai bắt lấy, còn bị hắn nói là củ cải, bác gái già trong cơ thể Thẩm Miên không nhịn được.
“Ngươi nói ai là củ cải nhỏ?” cô trừng mắt với Đỗ Hiểu Huy, cũng nhìn ra Đỗ Hiểu Huy không giống như là muốn tìm cô để gây chuyện, “Ngươi kêu ta làm gì? Có việc gi thì nói nhanh lên, ta còn có việc gấp khác.”
Anh Hạ còn đang đợi cô.
“Ngươi có việc gấp gì?” Nghe cô nói có việc gấp, Đỗ Hiểu Huy cũng không vội vàng.
“Liên quan rắm gì đến ngươi” Ở trong mắt Thẩm Miên, Đỗ Hiểu Huy chính là một đứa trẻ như Lục Tư Viễn.
Nếu không phải lần trước, hắn thông đồng làm bậy cùng Tôn Hà, bản chất không phải rất xấu, giờ phút này cô cũng không nhiều lời với hắn.
“Ngươi.....”
Đỗ Hiểu Huy bị chọc giận, hắn làm một cái động tác đầu lưỡi đỉnh má, cái này là hắn học từ phim điện ảnh, thoạt nhìn rất xấu xa, hắn cảm thấy rất ngầu, hiện tại liền bày ra.
“Ngươi ăn gan hùm mật gấu có phải không?”
Cả trường làm gì có nữ sinh nào dám nói lời này với hắn?
“Nữ nhân là hổ, ngươi chưa từng nghe qua sao?” Thẩm Miên trừng hắn.
“Ngươi là nữ nhân sao?” Đỗ Hiểu Huy ghét bỏ nhìn cô một cái, ý tứ vô cùng rõ ràng, còn khinh thường bổ sung, “Nói ngươi là củ cải, cũng là vũ nhục củ cải.”
Đứa trẻ thối này, miệng thực độc!
Thẩm Miên bị chọc giận, cười nói, “Ngươi có buông tay ra không? Nếu không buông tay ta sẽ đi báo cáo giáo viên, nói ngươi nửa đường quấy ray ta” Nếu không phải anh Hạ đang đợi cô, hôm nay cô sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Lời này chọc trúng uy hiếp của Đỗ Hiểu Huy, nếu lại nháo đến giáo viên, hắn sẽ bị đuổi học.
“Báo cáo giáo viên cái gì?” Hắn hung hăng trừng cô, “Ta chỉ là định nói cho ngươi biết, ta đã nhớ kỹ ngươi.”
Nói xong, hắn buông cánh tay Thẩm Miên ra, tự nhận là thập phần tiêu sái xoay người rời đi.
Thẩm Miên: “......”
Đứa nhỏ này đầu óc bị rút gân đi?
Chỉnh nửa ngày chỉ vì lại đây thả ra một câu tàn nhẫn sao?
Không kịp nghĩ nhiều, cô sửa sang lại quần áo một chút, chạy chậm đi đến quán mì phía trước, từ rất xa, đã nhìn thấy ô tô Hạ Nam ngừng ở cửa.
Người đi ngang qua, đều nhìn chằm chằm ô tô, đáy mắt toát ra quang mang hâm mộ.
Ở trấn nhỏ như vậy, xuất hiện ô tô xem như là sự tình thực hiếm lạ.