Chương 170: Cha con tâm sự
Chương 170: Cha con tâm sựChương 170: Cha con tâm sự
Thẩm Kiến Hoa thở dài một hơi, nói lời thấm thía, “Miên, trong lòng con có phải đối với ba và mẹ đều có ý kiến hay không? Cảm thấy chúng ta quá thiên vị Tư Vũ?”
Việc này Thẩm Kiến Hoa nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, chính là muốn thừa dịp Chu Lan Phương không ở nhà, cùng Thẩm Miên nói chuyện.
Không có biện pháp, ai bảo hai người ở bên nhau liền như nước với lửa, nói không được vài câu đã cãi nhau.
Hắn cũng biết nguyên nhân chủ yếu ở Chu Lan Phương, là Chu Lan Phương bất công, nhưng kia dù sao cũng là vợ mình, đã xấu tính nửa đời người, đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không đổi được.
Chỉ có thể làm công tác tư tưởng với Thẩm Miên.
“Ba, ba cảm thấy hai người bất công sao?” Thẩm Miên đem vấn đề ném trở về.
Thẩm Kiến Hoa bị nghẹn, có chút chột dạ giải thích, “Miên, Tư Vũ từ nhỏ đã được nhà chúng ta nhận nuôi, chúng ta cũng coi con bé như con gái đẻ.”
Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung, “Kỳ thật ba và mẹ nhận con bé về nuôi, cũng là sợ con một mình cô đơn, nghĩ con về sau trưởng thành, gặp phải chuyện gì có thể có người để thương lượng.”
Thẩm Kiến Hoa cảm thấy nói như vậy, Thẩm Miên sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.
Thẩm Miên cười cười, “Ba, con không thèm để ý hai người nhận em ấy về nuôi hay không, con cũng không có quyền hỏi việc này, chỉ là vì sao đối xử với em ấy tốt, lại cũng không thể đối xử tốt với con? Vì sao hai người không lựa chọn đối xử bình đẳng, mà lại đem những thứ vốn nên thuộc về con, tất cả đều dời đến cho em ấy vậy?”
Đây là vấn đề mà sống hai đời, Thẩm Miên vẫn luôn không thể hiểu.
Cô không phải con đẻ của Chu Lan Phương, Chu Lan Phương đối xử với cô không tốt, cô còn có thể hiểu, nhưng Thẩm Kiến Hoa thì sao?
Chỉ bởi vì cô là con riêng, liền phải đối xử với cô như vậy sao?
Cô không có tâm thánh mẫu, đủ loại ở kiếp trước cô đều không thể tha thứ, sở dĩ không đề cập tới, không phải là cô quên mất, mà là hiện tại cô không có biện pháp phản kháng.
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Hắn bị Thẩm Miên đổ cho á khẩu không trả lời được, mấy năm nay, hắn xác thật quá xem nhẹ đứa con gái này.
Hắn áy náy thở dài một hơi, “Miên, trước kia là ba không làm hết trách nhiệm của một người ba, về sau ba sẽ bồi thường cho con”
“Bồi thường như thế nào?” Thẩm Miên trực tiếp hỏi. “.....” Thẩm Kiến Hoa bị hỏi đến nghẹn họng.
Hắn biết Thẩm Miên muốn đi học nhất, nhưng Thẩm Miên không đi học được, lời hứa này hắn không thể hứa.
Ngừng một lúc lâu, hắn nói, “Miên, con cũng không có anh em gì, tiền mà ba và mẹ kiếm được, còn có đồng ruộng trong nhà về sau đều sẽ để lại cho con, lại tìm một người con rể đến nhà, về sau con liền không cần gả đến nhà người khác, xem sắc mặt của người khác mà sinh hoạt”
Theo quan điểm của Thẩm Kiến Hoa, hắn đối xử với con gái đã thực tốt, của cải đời này của chính mình đều cho con gái, hoàn toàn đối đãi với con gái như con trai.
Thẩm Miên cười, trong tươi cười lộ ra vài phần lương bạc, “Ba, ba cùng mẹ nuôi Tư Vũ học đại học, cũng đến năm mươi mấy tuổi rồi đi? Tích tụ trong nhà cũng đều dùng cho em ấy đi học, có khi còn phải đi vay mượn thêm?”
Hơn 50 tuổi, đã tới tuổi về hưu, cần người dưỡng lão.
Nói cách khác, ngoại trừ một thân nợ nần, cùng hai ông bà già, còn có cái gì có thể để lại cho cô?
Thẩm Kiến Hoa bị hỏi cho mặt già đỏ lên.
Thẩm Miên nói tiếp, “Ba, theo tính tình của mẹ, dù cho con tìm một người tới cửa ở rể, ba cảm thấy cuộc sống này con có thể sống kiên định sao?”
Thẩm Kiến Hoa: “......” Thẩm Miên hỏi từng câu đều trọng điểm, làm hắn không trả lời được.
Hắn không rõ, Thẩm Miên trước kia ôn ôn nhu nhu, từ khi nào đã biến thành như vậy, đối đãi với người nhà đều thực lạnh nhạt.
Chẳng lẽ chính mình thật sự đã cư xử quá đáng?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ