Chương 183: Biến sắc mặt
Chương 183: Biến sắc mặtChương 183: Biến sắc mặt
“.... Ông ngoại Lục xấu hổ cười một chút, “Trong nồi còn có, các con cũng lại ăn chút đi?”
Ngày thường cũng không ăn như vậy, ngẫu nhiên một lần, còn bị bọn họ gặp phải, giống như ông cống con trai con dâu ăn vụng, ông ngoại Lục xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng.
“Không cần, giữa trưa con đã ăn hỗn hợp bột đậu hạt điều” Cao Trường Xuân cố ý nói giữa trưa ăn cái gì.
Thẩm Miên nghe ra một cỗ vị chua.
Ông ngoại Lục càng thêm xấu hổ, bưng mì sợi trong tay, như thế nào cũng không ăn vô nữa.
Lục Tư Viễn thấy thế, sắc mặt trầm xuống một ít, nói hắn vài câu, hắn có thể nhẫn, nhưng hắn không thể nhìn ông ngoại không vui.
Lục Đại Thừa thấy sắc mặt mọi người không đúng, lặng lẽ trừng Cao Trường Xuân một cái, ý bảo cô đừng nói chuyện lung tung, lại vội nói sang chuyện khác, “Miên, ba mẹ cháu đối với bí đao có vừa lòng không?”
“Vừa lòng” Thẩm Miên cười buông chén đũa, lại từ trong túi móc ra số tiền đã chuẩn bị sẵn, “cậu, vốn dĩ chúng cháu tính toán ăn cơm xong sẽ đem tiền qua trả, nếu hai người đã tới, cháu liền thuận tiện đưa cho hai người luôn.”
“Ai nha! Cháu xem, thật ngượng ngùng, kỳ thật chúng ta chỉ đến thăm ba ta” Cao Trường Xuân đi trước Lục Đại Thừa một bước, tiếp nhận tiền, thái độ thậm chí thay đổi 180°, còn chạy nhanh giải thích một chút, cô lần này tới, không phải vì đòi tiền.
Bí đao đã bán đi mà tiền chưa bắt được tới tay, cô tổng cảm thấy không yên ổn, hiện tại trái tim thật sự đã thả lại trong bụng.
Lục Đại Thừa vươn tay ra, không nhận được gì, hắn có chút xấu hổ thu tay trở về, “Về sau còn muốn mua bí đao hay không?”
Thẩm Miên mỉm cười ngọt ngào một chút, “Không có việc gì mợ, chúng cháu vốn dĩ tính toán đi trả tiền”
Cô lại nhìn về phía Lục Đại Thừa, “cậu, chúng cháu vẫn cần bí đao, nhà cậu còn có không?”
“Có có có” Cao Trường Xuân cao hứng, vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, rốt cuộc Thẩm Miên hôm nay vừa mới lôi đi tám quả bí đao lớn, hẳn là còn chưa có ăn xong, không nghĩ tới thế nhưng thật đúng là cần.
“Trong nhà còn mười mấy quả bí đao, nếu cháu muốn, còn có thể bán cho cháu bảy, tám quả.”
“Đúng vậy” Lục Đại Thừa đi theo gật đầu, “Bí đao kia tốt như loại hôm nay cháu lôi đi”
“Vậy được, đợi lát nữa cơm nước xong, cháu đi xem” Ngữ khí khựng lại, Thẩm Miên lại nói, “Nếu nhà cậu mợ có tương hột, măng khô, trứng gà linh tỉnh gì đó, chúng cháu cũng muốn.”
“Tương hột và măng khô cũng muốn sao?”
Cao Trường Xuân kích động không thôi, trong nhà không có trứng gà, cô liền tự động xem nhẹ điểm này.
Nhưng tương hột cùng măng khô trong nhà lại có rất nhiều, nói là chuẩn bị để đến tết, khi thân thích tới thì nấu ăn, kỳ thật cũng ăn không hết bao nhiêu, nếu có thể đổi ra tiền, nhà mình ăn ít đi một chút thì có sao đâu chứ?
“Muốn” Thẩm Miên gật đầu, “Giá cả hàng khô so với bí đao còn cao hơn một ít”
Cao Trường Xuân vui đến không khép được miệng, cũng không ghen ghét việc Thẩm Miên được ăn mì sợi bột mì nữa, “Cháu ăn cơm trước đi, cơm nước xong mợ mang cháu đi đến nhà mợ nhìn xem, mợ phơi không ít măng khô đâu, còn đều là hoang dại”
Trên núi ở vùng này của bọn họ có rất nhiều trúc, vừa đến mùa, mọi người đều đi lên núi đào măng, ăn không hết thì phơi thành măng khô, trong nhà tôn đến mười mấy cân.
Giữ lại ba bốn cân, liền đủ ăn tết.
“Vâng.”
Thẩm Miên đáp ứng, không vội không gấp cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Cao Trường Xuân hiện tại nhìn Thẩm Miên giống như là nhìn bình tiền, càng xem càng thuận mắt, trong miệng không ngừng khen Thẩm Miên lớn lên vừa đẹp lại vừa hiểu chuyện, cô gái mới lớn như vậy, đã biết hỗ trợ trong nhà.
Ông ngoại Lục thấy con dâu vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên một ít, trên mặt dần dần lộ ra tươi cười.