Chương 217: Đã nói
Chương 217: Đã nóiChương 217: Đã nói
“Không nói ra ngoài?” Thẩm Miên tựa hồ đoán được ba cô muốn nói cái gì, nhưng trước khi hắn nói hẳn ra, cô vẫn có chút không thể tin được.
“Đúng vậy” Thẩm Kiến Hoa xấu hổ gật đầu một cái, “Miên, hiện tại toàn thôn đều biết Tư Vũ sẽ nhận được phần thưởng tiến bộ, nếu đột nhiên nói thuộc về con, người khác nhất định sẽ chê cười Tư Vũ”
“Tư Vũ lớn như vậy, cũng biết sĩ diện, nếu việc này nháo ra ngoài, em con khẳng định không chịu nổi, đến lúc đó chẳng may luẩn quẩn trong lòng, làm việc ngốc gì thì sao?”
“Con là chị, con nhường em một chút, thanh danh tuy rằng là bị em cầm, nhưng tiền của phần thưởng tiến bộ vẫn cho con, ba và mẹ con đều không cần con đưa”
Thẩm Kiến Hoa chỉ lo chính mình nói rất nhiều, theo hắn như vậy là phương pháp giải quyết tốt nhất, cũng không có bất luận cái gì bạc đãi Thẩm Miên, dù sao mọi người đều cho rằng phần thưởng tiến bộ là của Chu Tư Vũ, không ảnh hưởng đến Thẩm Miên.
Ha hả......
Thẩm Miên tâm đều lạnh đi một nửa.
Cô cho rằng ba cô tính toán nói về việc đi học cao trung cùng đại học, không nghĩ tới, là vì sự tình phần thưởng tiến bộ.
Vì mặt mũi của Chu Tư Vũ, liền phải hy sinh vinh dự của cô.
Còn đúng lý hợp tình nói cô không tổn thất cái øì.
Ngực có chút rầu rĩ, nhưng trên mặt cô lại giơ lên một nụ cười vô tội, “Ba, con rất muốn đáp ứng ba, nhưng ba nói có hơi chậm”
Thẩm Kiến Hoa nghe được nửa câu đầu, vừa định khen Thẩm Miên hiểu chuyện, liền lại nghe được nửa câu sau, vẻ mặt hắn nghi hoặc, “Sao lại chậm???”
Từ trường học trở về, mọi người đều ở trong phòng không đi ra ngoài, người khác còn chưa biết, sao chậm được?
“Trên đường chúng ta trở về, không phải đã nhìn thấy trương thím sao? Thím ấy hỏi con, con đã thuận miệng nói rồi”
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Chu Lan Phương nóng nảy, “Vợ Trương chính là người miệng rộng, để cô ta biết, không khác gì để cho cả thế giới đều biết!”
Đánh bàn tính hồi lâu, đột nhiên bị thất bại, Chu Lan Phương cảm giác hô hấp đều không thuận, hận không thể gõ chết Thẩm Miên.
Thấy Thẩm Miên lại duỗi đũa đi gắp đồ ăn, cô duỗi tay cầm đĩa đi. “An ăn ăn, ăn chết ngươi.”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thẩm Miên có chút ủy khuất nhìn về phía Thẩm Kiến Hoa, “Ba, ba cũng đang trách con, giận con sao?”
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Hắn bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Tức giận, hắn dựa vào cái gì mà tức giận? Lại dựa vào cái gì trách con gái đâu?
Con gái chỉ là cùng người ngoài nói lời thật mà thôi.
Đạo lý tuy rằng là như thế, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái.
Tuy nhiên, hắn biết việc này không trách con gái được, “Nếu con đã nói, vậy quên đi.”
Thẩm Miên cắn cắn đũa, “Con nếu sớm biết, con nhất định sẽ không nói ra ngoài.”
Nói cũng đã nói, người tốt ai sẽ không làm?
Vợ Trương xác thật là người miệng rộng, trở lại trong thôn liền lan truyền việc này đến ồn ào huyên náo, mọi người không có việc gì liền ngồi cùng nhau thảo luận việc này.
Chu Lan Phương cùng Chu Tư Vũ đại khái là cảm thấy thật mất mặt, mãi cho đến đêm 30, cũng chưa đi ra khỏi cửa, cũng không xem TV một người ở trong nhà đóng đế giày, một người khác thì đọc sách. Thẩm Miên mỗi ngày đi sớm về trễ, vội vàng kiếm tiền, hôm nay là đêm 30, Thẩm Miên không đi ra ngoài bày quán, giữa trưa người một nhà đang chuẩn bị cơm trưa, Lý Xuân Hoa lại đột nhiên tới.
Trong tay cô còn cầm một cái túi lớn, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, người còn chưa tới cửa, đã cao giọng kêu.
“Miên”
Nghe được âm thanh, Thẩm Miên buông que cời lửa trong tay xuống, đi ra ngoài, “Cháu chào bác.”
“AI”
Lý Xuân Hoa cao hứng lên tiếng, thấy trên mặt Thẩm Miên có thêm thịt, vóc dáng tựa hồ cũng cao lên một ít, cô khen.
“Miên càng lớn càng đẹp”
Thẩm Miên mỉm cười ngọt ngào, “bác gái, bác khen làm cháu có hơi chút ngượng ngùng.”