Chương 233: Ngẫu nhiên gặp được
Chương 233: Ngẫu nhiên gặp đượcChương 233: Ngẫu nhiên gặp được
Khai giảng học kỳ mới, mọi người đều tiến vào trạng thái học tập khẩn trương.
Sáu tháng cuối năm liền phải lên cao trung, nếu thi không tốt, về sau chỉ có thể làm nông dân.
Cho nên mỗi người đều đang âm thầm nỗ lực, bọn họ cũng biết, học tập không dễ.
Thẩm Miên mỗi ngày đều vội vàng đi học, thứ bảy liền cùng Lục Tư Viễn bày quán bán nông sản phẩm.
Bởi vì trước kia 'tiền công' kiếm được, đại bộ phận đều đưa cho Chu Lan Phương, thứ bảy lại lấy cớ đi làm việc, tiền kiếm được cũng đưa cho Chu Lan Phương, mới làm cho Chu Lan Phương ngậm miệng lại, không quá quản chuyện của cô.
Thẩm Kiến Hoa qua mười lăm liền đi giúp người khác tu sửa đập, kỳ hạn công trình là hai tháng, dưới tình huống trong nhà không có chuyện gì, hắn cũng không trở về.
Trong trường học, thái độ của các bạn học đối với Thẩm Miên cũng càng ngày càng tốt hơn, không có việc gì sẽ cùng Thẩm Miên tâm sự, ngoại trừ mấy người Vương Lăng Lăng, mọi người đối với cô cũng khá tốt.
Ít nhất, cũng không còn là không có việc gì lại châm chọc, mỉa mai cô.
Đảo mắt đã trôi qua hai tuần, ngoại trừ Đỗ Hiểu Huy thừa dịp Lục Tư Viễn không ở đây, chạy đến trước mặt cô lắc lư một lần, Thẩm Miên còn phát hiện một việc dị thường.
Chu Tư Vũ có tiền! Lúc mới đầu, cô cho rằng Chu Tư Vũ dùng tiền mừng tuổi, thời gian dài, cô liền cảm thấy không đúng lắm.
Đầu tiên, Chu Tư Vũ có thêm một chiếc khăn tay, sau lại có một hộp hương chi, còn có mấy vật nhỏ linh tỉnh.
Mấy thứ này tuy rằng không đáng giá quá nhiều tiền, nhưng đối với học sinh như Chu Tư Vũ mà nói, cũng không mua nổi.
Chu Lan Phương tương đối keo kiệt, mấy thứ cô cảm thấy vô dụng sẽ không mua.
Cho nên mấy thứ này, không phải là Chu Lan Phương mua.
Chẳng lẽ, Chu Tư Vũ trộm quen đối tượng?
Gần đây Chu Tư Vũ cùng lớp trưởng môn toán đi lại rất gần, nhưng lớp trưởng môn toán, cũng không có tiền.
Thẩm Miên không thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cũng vô tâm tư quản này đó, rất nhanh liền ném việc này sang một bên.
Hôm nay, cô giống như ngày thường ra cửa đi học, Chu Tư Vũ lại không có giống như bình thường bỏ lại cô để đi trước, sống chết một hai phải chở cô đi cùng. Thẩm Miên biết Chu Tư Vũ là 'chồn chúc tết gà; nhưng không muốn để cô biết Tiểu Thúy làm việc ở nhà Lục Tư Viễn, liền ngồi xe đạp của cô.
“Chị, trong khoảng thời gian này có phải chị vẫn luôn ngồi xe đạp Lục Tư Viễn đi đến trường học hay không? Hai ngươi không phải đang yêu nhau đấy chứ?”
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Chu Tư Vũ tốt, cho nên thái độ với Thẩm Miên còn tính là ổn.
Lúc này thậm chí còn hàn huyên ngọt ngào cùng Thẩm Miên.
“Đừng nói hươu nói vượn” Thẩm Miên lạnh lạnh nói cô một câu.
Chu Tư Vũ lại không hề tức giận, “Chị đừng lo lắng, dù cho chị có yêu đương, em cũng sẽ không nói cho dượng cùng cô.”
Vì tranh thủ tín nhiệm của Thẩm Miên, cô lại kể mấy đôi tình lữ mà mình biết ra.
Thẩm Miên không phản ứng cô, Chu Tư Vũ có chút tức giận, trực tiếp bóp phanh, từ trên xe đạp nhảy xuống.
“Em nói chuyện nửa ngày với chị, chị bị điếc hay là bị câm vậy? Không biết trả lời một câu ư2”
Không chờ Thẩm Miên nói chuyện, cô lại xụ mặt nói “Dù sao cũng sắp đến trường học rồi, em không chở nổi chị nữa, chính chị tự đi bộ đến đi!” Thẩm Miên bị Chu Tư Vũ ném ở nửa đường cũng không phải lần đầu tiên, cô không một chút ngoài ý muốn, trực tiếp từ trên xe đạp nhảy xuống, nhấc chân đi về phía trường học.
Đáy mắt Chu Tư Vũ hiện lên một tia tính kế, cưỡi lên xe đạp rời đi.
Thẩm Miên vừa mới đi được một đoạn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng lục lạc xe đạp, cô theo bản năng nhích lại gần ven đường.
Xe đạp lại đột nhiên ngừng lại ở bên người cô, “Thẩm Miên, là em à?”