Chương 241: Ta đây là đánh vào trên cây
Chương 241: Ta đây là đánh vào trên câyChương 241: Ta đây là đánh vào trên cây
Chu Tư Vũ hít hít mũi, “Cháu không cẩn thận ngã vào trên cây.”
Bị ngã vào trên cây?”
Chu Lan Phương cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Chu Tư Vũ, muốn xem cô rốt cuộc có phải bị ngã vào trên cây hay không.
Nhìn nửa ngày, cô cảm thấy vẫn không giống, “Cháu ngã vào nơi nào trên cây, sao lại ngã thành như vậy?”
“Ở rừng cây nhỏ chỗ cửa thôn” Chu Tư Vũ sờ soạng mặt một chút, đau “sách” một tiếng, “Đạp xe tay bị đông lạnh đến tê rần, cháu không dừng lại được, bị đụng vào trên cây.”
Từ Hải Dương này xuống tay thật sự tàn nhẫn, đánh cô một chút cũng không lưu tình.
Chu Lan Phương lúc này đã có chút tin, rốt cuộc nếu như bị người đánh, dựa theo tính tình của Chu Tư Vũ, khẳng định sẽ tìm cô cáo trạng.
Cô đau lòng sờ soạng mặt Chu Tư Vũ một chút, “Ngày mai cô đi trấn trên mua cho cháu một đôi găng tay để đeo.”
“Vâng.” Chu Tư Vũ khụt khịt một chút, “Cô, cô nấu cơm đi! Hôm nay có bài tập về nhà, cháu đi trước làm bài tập.” “Mau đi đi!”
Chu Lan Phương giống như dỗ trẻ con, vỗ vỗ bả vai Chu Tư Vũ.
Nghĩ thầm, ngày mai thế nào cũng phải đi mua một đôi găng tay về cho Chu Tư Vũ.
Tư Vũ nhà cô lớn lên đẹp như vậy, nếu bị ngã hủy dung thì không còn gì để nói.
Chu Tư Vũ trở lại trong phòng, liền thấy Thẩm Miên đang ghé vào mép giường làm bài tập. Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Miên một cái, oán hận đẩy Thẩm Miên sang bên cạnh một chút.
“Nhường một chút đi, em muốn làm bài tập”
Thẩm Miên đang viết nghiêm túc, bị Chu Tư Vũ đẩy, không cẩn thận viết sai một chữ, cô nhăn mày một cái, liền nhìn thấy gương mặt sưng to của Chu Tư Vũ.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Chu Tư Vũ cắn môi, lại lần nữa trừng Thẩm Miên một cái.
Thẩm Miên nhướng mày hỏi, “Bị người ta đánh sao?”
Tuy rằng hỏi, nhưng trong giọng nói của cô tất cả lại đều là chắc chắn.
Khuôn mặt này vừa thấy chính là bị người đánh, hơn nữa còn là bị đánh cả hai bên.
Chu Tư Vũ ở trong trường học rất giỏi sắm vai người tốt, hẳn là không ai xuống tay nặng với cô như vậy. Người bên ngoài trường học, Chu Tư Vũ cũng không quen biết ai......
Đột nhiên, tâm tư của cô vừa động, đoán được cái gì đó.
“Em là bị ngã vào trên cây.”
Đôi mắt Chu Tư Vũ trừng giống như chuông đồng, trước sau không thừa nhận bị người đánh.
Thẩm Miên cười nhạo một tiếng, “Xác định không phải là chơi ưng bị ưng mổ mắt chứ?”
Chu Tư Vũ chột dạ cắn môi một chút, đáy mắt hiện lên một tia ác độc.
Hiện tại chê cười cô, về sau có khi so với cô còn thảm hơn.
Thẩm Miên đã làm gần xong bài tập về nhà, cô kéo ra một chút khoảng cách với Chu Tư Vũ, lại làm bài tập một hồi, liên nhét sách vở vào trong cặp sách.
Chu Tư Vũ thấy Thẩm Miên làm xong bài tập đi ra ngoài, chạy nhanh lấy gương trong phòng ra, nhìn thấy khuôn mặt sưng to nước mắt lại chảy ra.
Cô ngày thường vẫn luôn cảm thấy chính mình rất đẹp, trên mặt không có lấm tấm gì, làn da so với các bạn học trắng hơn, cũng chỉ có một nốt ruồi đen phía dưới khóe mắt, hiện tại lại bị đánh thành như vậy, ngày mai đi học như thế nào đây?
Thậm chí, điều khiến cho cô khủng hoảng nhất chính là, lần sau nếu lại tái kiến nam nhân tên Cau Tử kia, cô nên ứng đối như thế nào?
Chu Tư Vũ càng nghĩ càng hoảng, cũng không có tâm tư làm bài tập.
Cơm chiều, Chu Lan Phương đau lòng Chu Tư Vũ bị thương, vì thế nấu cho cô hai quả trứng gà, biết không có phần của chính mình, Thẩm Miên cũng không nhớ thương.
Chu Lan Phương đau lòng cháu gái, nhìn thấy Thẩm Miên liền rất không vừa mắt, có lẽ là vì tìm một thứ gì đó để phát tiết, cô bắt bẻ Thẩm Miên một trận.
“Làm việc không được, học tập không được, ăn thì không ai giỏi hơn ngươi”