Chương 261: Phát hiện manh mối
Chương 261: Phát hiện manh mốiChương 261: Phát hiện manh mối
Đại trụ có chút do dự.
Cẩu Tử tiếp tục nói: “Bán đi còn có thể hoàn được tiền dược về, em gái này trẻ đẹp, có thể bán được giá tốt”
Dù sao trước kia bọn họ lại không phải chưa từng trải qua việc này.
Đại trụ lo lắng nói: “Con bé này là người bình thường”
Trước kia, bọn họ đã bán hai, ba người, nhưng kia đều là người đầu óc không tốt lắm.
“Sợ gì?” Cẩu Tử nói: “Ta chỉ nói thôi, không phải còn chưa có bán sao? Bán hay không, không còn phải xem ý kiến của Hải Dương”
Nói xong, hắn nhìn về phía Từ Hải Dương, chờ Từ Hải Dương phát biểu một chút.
Từ Hải Dương vuốt cằm suy tư nói: “Nếu nó không thành thật nghe lời, liền bán đi! Đỡ nhiều việc.”
Lời này, tuy rằng là cố ý hù dọa Thẩm Miên, lại cũng là ý tưởng chân thật trong lòng hắn.
Nếu Thẩm Miên không nghe lời, ầm ï muốn báo nguy, vậy chỉ bằng trực tiếp bán lấy tiền.
Thẩm Miên nghe được đối thoại của ba người, sắc mặt trắng bệch, cô biết Từ Hải Dương chơi với một vài tên lưu manh, lại không biết, Từ Hải Dương thế nhưng còn tham dự cả vào sự tình lừa bán phụ nữ.
Khó trách kiếp trước Từ Hải Dương vẫn luôn không thích làm việc, trong tay thỉnh thoảng vẫn có chút tiền đánh bạc.
Nghĩ đến tin tức ở kiếp trước, nhìn thấy thảm cảnh của một ít phụ nữ bị lừa bán, tâm cô đều trầm tới đáy cốc.
Tay chân lần này bị buộc thực chặt, miệng cũng bị đổ kín mít, không phát ra một chút âm thanh nào, nếu cô thật sự bị bán đi, chỉ sợ ba mẹ nhiều nhất là đi tìm tượng trưng mấy ngày, sau đó liền sẽ gấp không chờ nổi mà sửa họ cho Chu Tư Vũ sang họ Thẩm!
Nghĩ vậy, đáy mắt Thẩm Miên không khỏi lộ ra một tia chua xót.
Mặc kệ cô có làm tốt bao nhiêu, ưu tú bao nhiêu, rất nhiều chuyện, lại đều đã chú định.
Thẩm Kiến Hoa trước sau thương nhất vẫn là Chu Tư Vũ.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt thanh lệ theo khóe mắt chảy ra, dục vọng chạy trốn trong nội tâm, lại càng thêm mãnh liệt.
Chân ga của Lý Càng càng ngày càng nhỏ, tốc độ lái xe càng ngày càng chậm, đầu óc vẫn luôn suy nghĩ về bao tải trên xe, càng nghĩ, càng cảm thấy bên trong hẳn là một người. Cuối cùng hắn dứt khoát giam chân ga, quay đầu đối thượng với ánh mắt bất thiện của Hạ Nam.
Hắn lại không rảnh lo nhiều như vậy, nói: “Anh Nam, ta như thế nào cảm thấy, bao tải trên chiếc xe gỗ vừa rồi là chứa một người?”
Hắn biết Hạ Nam vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không có chú ý tới tình huống trên xe gỗ, vì thế đại khái miêu tả một chút, lại phân tích.
“Ngươi ngẫm lại xem! Sáng tỉnh mơ, ba nam nhân không ở trên giường ngủ nướng, lại lôi kéo một bao tải giống người, đi ở trên đường, có phải rất kỳ quái hay không?”
Nếu bên trong không phải người, vậy đương nhiên là tốt, nhưng vạn nhất là người thì sao?
Nghĩ đến bên trong là mạng người, hắn liền muốn đi chứng thực một chút.
Hạ Nam hơi hơi nhíu mày, “Vậy ngươi còn đang đợi cái gì?”
Nghe vậy, Lý Càng trong lòng vui vẻ, quay đầu ô tô, “Anh Nam, ngồi ổn nhé.”
Ô tô trở về không bao lâu, liền gặp một cái ngã rẽ, Lý Càng đạp phanh, lại rối rắm lên.
Hạ Nam nhìn thoáng qua mặt đường, nói: “Đi sang bên trái.”
Lý Càng nghe vậy, không có bất luận do dự gì, tay lái quay một cái, hướng về bên trái.
Con đường này thực hẹp, miễn cưỡng có thể đi được một chiếc ô tô, Lý Càng ở trong lòng âm thâm đắc ý, còn may kỹ thuật lái xe của hắn tốt, đổi thành người có kỹ thuật lái xe không được, sẽ giày xéo hết ruộng hoa màu của người ta.
Lái xe được một hồi, khi lại đến một cái giao lộ, mặt đường càng hẹp hơn, đây là đường ruộng, ô tô căn bản không đi được.